Hợp đạo!
Khi thấy tia thần quang đại đạo kia, đừng nói là ghế Thánh Vương, cho dù là Diệp Quân cũng thấy có chút tuyệt vọng.
Điên rồi sao?
Nền văn minh Toại Minh này điên rồi sao?
Thẳng tay dùng đến thứ này luôn?
Hắn muốn ngu luôn, nhưng hết cách rồi, lúc này hắn phải đứng ra gánh vác, nếu không thì tất cả sẽ kết thúc.
Lúc Diệp Quân vừa dứt lời, kiếm Thanh Huyên lập tức rung lên, một tiếng kiếm ngân vang khắp chư thiên vạn giới, ngay sau đó là từng luồng kiếm ý trật tự đáng sợ dâng trào lên trong cơ thể Diệp Quân. Cùng lúc đó, hơi thở trên người hắn cũng tuôn ra như thủy triều, một người một kiếm hòa hợp với nhau, mà trong khoảnh khắc họ hợp đạo kia, hơi thở của Diệp Quân lập tức tăng vọt, vượt qua hẳn hơi thở mà một Đại Đế bình thường nên có!
Nhưng Diệp Quân vẫn cảm thấy không đủ!
Hắn nhanh chóng thúc giục ba loại sức mạnh huyết mạch trong cơ thể.
Ba loại sức mạnh huyết mạch trong cơ thể hắn phóng lên trời, chỉ trong một thoáng, toàn bộ tinh hà đã biến thành một biển máu.
Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn nhìn vào tinh hà vũ trụ xa xôi, vì phong ấn kia nên uy thế của thần quang đại đạo kia ngày càng yếu thế, nhưng nó vẫn vô cùng khủng bố, sức mạnh ẩn chứa trong đó cho dù có cách xa vô số vũ trụ tinh hà vẫn đủ để khiến hắn cảm thấy hồi hộp.
Đừng nói là Tháp gia, cả hắn cũng thấy có hơi sợ!
Cảm giác này còn kinh khủng hơn cả lúc hắn đối mặt với Phạn Chiêu Đế!
Thế nhưng lúc này hắn không thể lùi bước được!
Nếu hắn lùi thì tất cả vũ trụ phía sau hắn đều coi như xong.
Diệp Quân lại hít một hơi thật sâu, một khắc sau, hắn lập tức háo thành một luồng kiếm quang biến mất ở sâu trong tinh hà, lao thẳng về phía thần quang đại đạo kia, mà khi hắn ngày càng gần luồng thần quang đó, trong lòng hắn lại càng sợ hãi.
Thế nhưng, ánh mắt hắn lại không hề ánh lên tia nhún nhường nào.
Thật ra nếu hắn muốn chạy trốn thì thứ này chưa chắc có thể đuổi theo được hắn, dù sao kiếm Thanh Huyên có thể tùy ý xuyên qua các tinh hà vũ trụ, nhưng vấn đề là hắn tuyệt đối không được trốn!
Rốt cục Diệp Quân cũng đã đối diện với luồng thần quang kia trong một tinh hà không rõ tên, hắn không chút do dự vung kiếm ra chém đến.
Lúc này đây, hắn đã phát huy sức mạnh của bản thân đến cực hạn!
Tuy hắn cảm giác bản thân có thể sẽ chết, nhưng vẫn quyết chí tiến lên như cũ!
Khoảnh khắc kiếm Thanh Huyên mạnh mẽ chém lên luồng thần quang đó, mấy trăm nghìn tinh vực xung quanh lập tức hóa thành bột mịn... Sức mạnh to lớn trực tiếp trấn lùi hắn ra khỏi mấy vạn tinh vực, hắn căn bản không thể chống đỡ được!
Khi vừa mới tiếp xúc, toàn thân hắn đã nhanh chóng rạn nứt, máu tươi rỉ ra, sức mạnh huyết mạch trong nháy mắt đã bị đánh tan, nhưng cũng may uy lực đó không thể xóa sổ được huyết mạch của hắn, bởi vậy hắn vẫn tiếp tục thúc giục lại sức mạnh huyết mạch của mình, mà kiếm ý của hắn cũng giống với huyết mạch, vừa tiếp xúc đã bị đánh tan.
May mà kiếm Thanh Huyên vẫn đủ cứng!
Nếu không trong nháy mắt vừa tiếp xúc đó, kiếm gãy thì người cũng tan!
Thế nhưng luồng thần quang đại đạo kia vẫn chưa biến mất, không chỉ thế mà sức mạnh to lớn đó còn chấn lui hắn liên tục, chỉ trong khoảnh khắc mà hắn đã thối lùi qua không biết bao nhiêu tinh vực. Diệp Quân đột nhiên gào lên, khuôn mặt hắn vặn vẹo đến mức biến dạng, lúc này hắn đang phải hứng chịu cơn đau tột cùng, uy lực của luồng sáng kia đã vượt quá nhận thức của hắn, nhưng hắn vẫn nắm chặt kiếm Thanh Huyên bước về phía trước. Hắn điên cuồng điều động toàn bộ sức mạnh của bản thân mình, muốn chém nát luồng thần quang đó, bởi vì hắn biết nếu cứ tiếp tục kéo dài như thế này thì hắn sẽ không thể chịu đựng được nữa, hơn nữa nếu luồng thần quang này tiếp tục tiến vào Thập Hoang, thì tất cả còn lại đều phải chết.
Có lẽ là vì kiếm Thanh Huyên, hoặc cũng có thể do phong ấn của Bi Tâm Từ để lại, mà luồng thần quang đại đạo kia đã xuất hiện một vài vết nứt nhỏ.
Điều này khiến Diệp Quân thấy được một chút hi vọng, hắn điên cuồng gào lên, hai tay đã nứt toác vẫn nắm chặt lấy kiếm Thanh Huyên, sức mạnh huyết mạch cùng kiếm ý trật tự trong cơ thể hắn vẫn điên cuồng tuôn ra, ánh kiếm màu đỏ tựa như hóa thành một tấm khiên chắn trước mặt Diệp Quân, cố sức cản lại luồng thần quang kia. Mà các vết nứt bên ngoài luồng sáng đó đã ngày càng nhiều hơn, nhưng sức mạnh ẩn chưa bên trong nó vẫn không suy suyễn. Diệp Quân vẫn cố sức chống đỡ, nhưng vẫn không thể không ngừng lùi lại về sau, trong vài hơi thở, hắn đã bị đẩy lùi hơn mấy trăm nghìn tinh vực.
Lúc này đây, toàn thân hắn đã nứt toác như mạng nhện, trông cực kỳ đáng sợ.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã sắp đến được vũ trụ Thập Hoang.
Diệp Quân đột nhiên rít lên một tiếng, hai mắt biến thành màu đỏ quạch, kiếm ý vô địch cũng xuất hiện trong khoảnh khắc này, tất cả sức mạnh của hắn đã dốc hết toàn bộ ra vào giờ khắc này, rốt cuộc ngay khoảnh khắc luồng thần quang kia sắp rơi vào vũ trụ Thập Hoang, kiếm Thanh Huyên đã xé toác được nó ra, kiếm dài cắm thẳng vào trong luồng sáng, khiến luồng sáng bị cắt thành hai nửa. Cùng lúc đó sức mạnh huyết mạch cùng kiếm ý trật tự cũng nhanh chóng bùng lên, phân giải hết những luồng sáng li ti xung quanh.
Mà gần như ngay khoảnh khắc đó, Diệp Quân đã ngã thẳng xuống, giờ phút này toàn thân hắn như vừa bước ra từ ao máu, các vết nứt trên người không ngừng có màu chảy ra tí tách, trông vô cùng đáng sợ. Không chỉ thế, thần hồn của hắn lúc này cũng như vừa bị rút sạch, cả người bị thương nặng nề, cảm giác mê mang nhanh chóng ập đến như sóng trào.
Hắn suýt nữa đã bị đánh đến hồn phi phách tán!
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, Tiểu Tháp vội vàng phóng một luồng sáng vàng ra bao trùm lấy Diệp Quân lại, khẽ hỏi: "Nhóc con, ngươi còn chịu nổi không?"
Diệp Quân khép hờ hai mắt, lúc này hắn không còn sức lực để mở miệng nữa.
Hắn chưa từng mệt đến mức như vậy!
Nhìn thấy Diệp Quân mê mang, Tiểu Tháp vội vàng thu hắn vào trong tháp để dưỡng thương.