Con đường của riêng mình!
Về cảnh giới, hắn không cần phải luyện lại bất kỳ cảnh giới nào lần nào nữa, hắn đã đi từ con số không đến Đại Đế rất nhiều lần, hắn đã thuộc nằm lòng tất cả các cảnh giới, có thể nói rằng giờ đây hắn có sáng tạo nên một hệ thống cảnh giới khác cũng chẳng có vấn đề nào, đi sửa lại các cảnh giới từ Đại Đế trở xuống thì đúng là lẫn lộn hết đầu đuôi.
Việc hắn cần làm bây giờ là mài giũa lại tâm cảnh mình!
Diệp Quân nhìn về phía chân trời, lúc này, mây trắng nơi chân trời từ từ tản ra, ánh sáng len xuống, hắn chợt thấy lòng mình thanh thản, hắn chưa từng thoải mái như này bao giờ.
Đệ Nhất U ở bên cạnh Diệp Quân nhìn hắn, hơi ngạc nhiên.
Lúc này, Mục Cương cũng vừa mới đi tới, gã nhìn Diệp Quân và Đệ Nhất U, hừ một tiếng rồi chạy thẳng lên núi.
Diệp Quân không để ý tới kẻ liều lĩnh này, bây giờ hắn đã là Đại Đế, cần phải có phong độ!
Khi bọn họ đi đến giữa sườn núi, đột nhiên Diệp Quân nhìn thấy Mục Cương, người đi nhanh nhất và xa nhất về phía trước đã dừng lại cách đấy không xa, gã siết chặt hai nắm tay, mồ hôi lạnh tuôn rơi không ngừng.
Diệp Quân hơi nghi ngờ, lúc này hắn vừa định tiến lên phía trước thì bị Đệ Nhất U đột ngột kéo lại, cô ta nhìn về phía xa, vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Đằng đó có Pháp Tắc Đại Đế.”
Diệp Quân ngừng lại, hắn nhìn về phía trước cách đấy không xa, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nhưng lại có một nguồn sức mạnh vô hình.
Bộp!
Ngay lúc này, hai chân của Mục Cương đột nhiên mềm nhũn, quỳ thụp xuống đất, hai đầu gối nứt ram máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất.
Đệ Nhất U nhíu mày lại.
Đột nhiên Diệp Quân từ từ đi tới phía trước.
Đệ Nhất U ngẩn người, sau đó vội vàng đi theo.
Khi đến gần khu vực có Pháp Tắc Đại Đế, Đệ Nhất U từ từ siết chặt nắm đấm lại, hơi căng thẳng.
Lúc này, Diệp Quân đi vào khu vực ấy.
Pháp Tắc Đại Đế đến rồi!
Diệp Quân không quan tâm đến Pháp Tắc Đại Đế đó, tiếp tục đi về phía trước, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, khi hắn đi về phía trước, Pháp Tắc Đại Đế lại chia ra hai bên, để lại một con đường lớn đi ra ngoài.
Mặc dù hiện tại hắn không phải là Đại Đế, nhưng trên người hắn lại có khí vận, hơn thế nữa, quyền thế của Đại Đế vẫn còn tồn tại, người khác không cảm nhận được, nhưng Pháp Tắc Đại Đế chắc chắn sẽ nhận ra.
Pháp Tắc Đại Đế nhỏ bé không dám lỗ mãng trước mặt hắn.
Đệ Nhất U nhìn Diệp Quân sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Mục Cương đang quỳ dưới đất nhìn hai người đang đi đến từ phía xa, ngơ ngác hỏi: “Cái quỷ gì vậy?”
Vừa nói, gã vừa đứng dậy, nhưng một giây sau, luồng sức mạnh vô hình ấy lại lập tức trấn áp gã tại chỗ.
Nếu muốn đi tiếp, phải đi một bước, quỳ lạy một lần!
Mục Cương giận dữ thét lên: “Phân biệt đối xử hả?”
Cuối cùng, gã không dám chống lại Pháp Tắc Đại Đế này nữa, cứ đi một bước quỳ lạy một lần tiến về phía trước.
Diệp Quân và Đệ Nhất U đi về phía trước, cuối tầm mắt hai người có một người đàn ông trung niên đang đứng, ông ta mặc một bộ trường bào đơn giản, đứng bên cạnh vách đá, nhìn về phía chân trời, áo bào tung bay theo gió.
Đế Uyên!
Đại Đế của Đế tộc!
Đệ Nhất U đứng bên cạnh Diệp Quân đột ngột cung kính cúi đầu: “Kính chào Đại Đế!”
Diệp Quân không cúi chào.
Đế Uyên từ từ quay lại nhìn Diệp Quân, đôi mắt ông ta sâu thẳm như vũ trụ mênh mông, tựa như có thể nhìn rõ mọi thứ, một lúc sau, ông ta nói: “Ngươi mang đến đây khá nhiều nhân quả.”
Khá nhiều!
Diệp Quân từ từ đi đến bên cạnh du: “Tiền bối, lần này ta đến đây có vài nghi hoặc, xin được chỉ giáo.”
Đế Uyên cười nói: “Ta không dám nhận hai chữ tiền bối, gọi ta đạo hữu là được.”