Ông nội năm xưa cũng từ hai bàn tay trắng trở thành người mạnh nhất thế gian thì sao hắn lại không thể? Hắn không tin mình chỉ là một thằng vô dụng nếu không có chỗ dựa và nhân mạch.
Tịnh tông chủ vươn một bàn tay ra.
Diệp Quân chần chừ một chút rồi đặt tay mình vào, cảm nhận tay đối phương rất mềm.
Nhưng một khắc sau, đồng tử hắn đã co rụt lại.
Uỳnh!
Chỉ trong một chớp mắt mà toàn bộ cảnh giới của hắn bị xóa sổ, cảnh giới kiếm đạo cũng không còn.
Tất cả trở về con số không.
Diệp Quân ngớ người.
Không dừng lại ở đó, quần áo của hắn cũng tan thành tro bụi, mà cơ thể thì tan biến từng chút một.
Ngũ quan bắt đầu vặn vẹo sai lệch, cảm giác như thân thể mình đang bị lăng trì thành từng mảnh nhỏ.
Tịnh tông chủ lẳng lặng nhìn hắn, không có ý định dừng lại.
Diệp Quân phải chịu nỗi đau không thuộc về mình nhưng vẫn ráng nhịn xuống không chịu đầu hàng, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Cuối cùng, thân thể Kiếm Ý Vô Địch của Diệp Quân bị hủy, chỉ còn lại thần hồn.
Tịnh tông chủ hé miệng: “Tụ”.
Thân thể Diệp Quân chậm rãi ngưng tụ lại thành hình mới tinh.
Nhưng chỉ là thân thể phàm thai tầm thương.
Tịnh tông chủ vừa định thu tay về thì bị Diệp Quân tóm lấy.
Cô ta nhíu mày.
Diệp Quân nói: “Còn thần hồn nữa! Nó cũng mạnh lắm, cô giúp ta tẩy nó đi”.
Tịnh tông chủ nhìn hắn một hồi. Cơn đau từ thần hồn ập đến mạnh hơn thân xác cả trăm lần khiến Diệp Quân trợn mắt.
Lập tức té xỉu.
Hắn đã không còn thân xác hùng mạnh lẫn tu vi, không thể chịu nổi nỗi đau này.
Tịnh tông chủ trầm ngâm một hồi rồi thu tay về, chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt tay lên giữa trán Diệp Quân, khắc một pháp ấn vào.
Uỳnh!
Tiểu Tháp bị phong ấn ngay lập tức.
Tiểu Tháp: “...”
Nói chuyện thì vẫn được nhưng công năng thì không dùng được nựa rồi.
Tịnh tông chủ nhìn vào trong Tiểu Tháp, thấy Ngao Thiên Thiên còn đang bế quan chuẩn bị đột phá trong thời không đặc thù.
Tiểu Tháp nhắc nhở: “Còn kiếm Thanh Huyên...”
Tịnh tông chủ liếc nhìn nó.
Tiểu Tháp im luôn.
Nó cũng hy vọng Diệp Quân có thể thay đổi thật sự chứ không chỉ nói suông.
Thời khắc này chính là một cơ hội tuyệt hảo khi Tịnh tông chủ sẽ giúp hắn chống lại ngoại địch, nhưng đây cũng là một lần đánh cược.
Nếu Diệp Quân không thể tự mình bước ra thì nhiệm vụ của nó sẽ kết thúc sớm.
Bởi vì khi ấy thế gian sẽ có thêm một tên vua dựa dẫm, mà Tiểu Tháp nó sẽ trở thành đồ thừa.
Hơn ai hết, nó mới là người mong Diệp Quân có thể bước ra từ trong khốn cảnh.
Nó hy vọng tất cả những người nó từng hỗ trợ đều có thể trở thành vô địch.
Tịnh tông chủ vươn tay, gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện. Cô ta liếc nhìn nó một cái rồi thu kiếm vào.
Diệp Quân bây giờ hai bàn tay trắng.
Không thể dùng Tiểu Tháp.
Không có kiếm Thanh Huyên.