Đây chính là người trẻ tuổi nổi bật nhất toàn bộ thời đại cũ này hiện tại.
Diệp Quân cười nói: “Trấn tộc trưởng khách sáo quá. Nghi thức hoan nghênh này của ngươi khiến cho ta… hơi bất ngờ!”
Trấn Thiên cười nói: “Diệp công tử, chúng ta vào trong nói chuyện”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Dưới sự dẫn đường của Trấn Thiên, mọi người tiến vào trong đại điện, đại điện chỉ có một cái bàn dài, Diệp Quân ngồi một bên, Trấn Thiên ngồi ở bên còn lại, còn những trưởng lão của Trấn tộc thì đứng sau lưng Trấn Thiên.
Nhưng Trấn Nam Tuyết thì lại đứng sau lưng Diệp Quân.
Trấn Thiên mỉm cười nói: “Diệp công tử, ta nói thẳng vào vấn đề luôn, nếu có chỗ nào sai thì xin thông cảm”.
Diệp Quân gật đầu: “Nói thẳng vào vấn đề cũng được”.
Trấn Thiên gật đầu: “Không giấu gì ngươi, thật ra Trấn tộc ta cũng muốn có được quyển sổ kia, đương nhiên chúng ta cũng biết đó là đồ của Diệp công tử, mà Trấn tộc ta không muốn trở thành kẻ thù của Diệp công tử, ngược lại là muốn làm bạn với ngươi. Vì thế chúng ta muốn hỏi Diệp công tử, phải làm sao thì cậu mới có thể cho Trấn tộc chúng ta mượn xem qua? Điều kiện gì cũng có thể nói”.
Diệp Quân cười nói: “Thật ra xem qua cũng chẳng sao cả”.
Trấn Thiên chớp mắt, không hiểu ý Diệp Quân.
Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Trấn Nam Tuyết, sau đó nói: “Ta và Nam Tuyết cô nương là bạn, hợp tác rất vui vẻ, nếu Nam Tuyết cô nương lên tiếng, chắc chắn ta sẽ không từ chối”.
Nghe hắn nói vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Trấn Nam Tuyết cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng cô ta nhanh chóng hiểu ý Diệp Quân, Diệp Quân đang giúp cô ta nâng cao địa vị của mình ở Trấn tộc.
Nghĩ thế, trong lòng Trấn Nam Tuyết không khỏi thấy ấm áp.
Trấn Thiên nhìn thoáng qua Trấn Nam Tuyết, sau đó ra hiệu với cô ta.
Gã muốn xem Diệp Quân nói thật hay nói dối.
Nhưng Trấn Nam Tuyết hơi do dự.
Vì cô ta cũng không biết Diệp Quân đang nói đùa hay nói thật, nếu cô ta lên tiếng mà Diệp Quân lại từ chối…
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay, một quyển cổ tịch màu đen chậm rãi bay ra từ bên trong, cuối cùng dừng lại trước mặt Trấn Thiên.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người xung quanh đều im lặng.
Cho xem thật!
Trấn Thiên nhìn chằm chằm quyển cổ tịch kia một lúc lâu, sau đó gã ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Diệp công tử, ngươi thật sự không có điều kiện gì khác sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không có”.
Trấn Thiên vô cùng khó hiểu: “Vì sao chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Chỉ xem thử thôi mà, cũng không tổn thất gì, vì sao lại không được chứ?”
Trấn Thiên im lặng.