Không kéo dài được lâu đâu!
Bỗng Diệp Trúc Tân la lên: “Mọi người! Mau hợp lực phá vỡ phong ấn để ra ngoài!"
Thiên tài hai châu nghe vậy thì rối rít phối hợp tấn công vào một vùng thời không để phá vỡ nó.
Uy lực gộp lại rất đáng gờm, khiến một nơi chợt chấn động rồi rạn nứt.
Bọn họ vui mừng ra mặt, lại tiếp tục ra tay.
Sắc mặt Tông Võ vặn lại. Thề không để cho bọn họ còn mạng trốn đi, gã tung một cú đấm về phía Diệp Quân. Sức mạnh hủy thiên diệt địa hợp lại thành tia sáng trắng vụt tới.
Đồng tử Diệp Quân rụt lại, nhưng không thể lui mà gầm lên, rút kiếm lên chém xuống.
Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!
Mặc kệ có bại lộ hay không.
Bởi vì thời khắc này chính là để quyết định sinh tử!
Hắn bị ép đến đường cùng, ý chí sinh tồn bộc phát mãnh liệt. Nếu muốn sống, chỉ có thể bị dồn vào chỗ chết rồi mới có thể hồi sinh.
Kiếm thế của hắn bỗng chốc tăng vọt, uy lực của nó dưới kiếm ý Trật Tự đã vượt xa sức mạnh hắn nên có ở cảnh giới này.
Oành!
Sức mạnh của hai bên bùng nổ khi va chạm, sóng xung kích hất văng Diệp Quân đi mấy trăm trượng, miệng trào máu tươi, cả người như muốn tan nát.
Đầu óc hắn quay cuồng, nội tạng nứt vỡ, thần hồn bị thương, ý thứ dần mơ hồ. Hắn cắn mạnh vào lưỡi, cơn đau làm hắn tỉnh táo lại, lắc mạnh đầu nhìn Tông Võ.
Gã thấy hắn chưa chết thì càng kinh hoàng: “Ngươi là thứ quái vật gì?"
Kẻ này đã lật đổ toàn bộ nhận thức của gã.
Cảnh giới Nhân Tiên mà chịu được ba chiêu, lại vẫn còn sống?
Nhân Tiên thật đấy à?
Gã thấy không thật.
Thứ yêu nghiệt!
Tông Võ vốn tưởng Diệp Quân chỉ là hạng thiên tài tầm thường, nào ngờ lại là yêu nghiệt tuyệt thế. Tuyệt đối không thể để hắn sống lâu, bằng không hậu họa khôn lường.
Sát ý dâng lên, gã bước tới, mang theo uy áp như núi non lao về phía Diệp Quân.
Đồng tử Diệp Quân rụt lại, gầm lên, rút kiếm cắm xuống.
Uỳnh!
Kiếm ý Trật Tự cuồn cuộn ập đến, hóa thành lá chắn.
Ruỳnh!
Uy áp vồ tới khiến lá chắn run lên bần bật rồi rạn nứt. Diệp Quân trào máu tươi nhuộm ướt quần áo.
Hai mắt dữ tợn, Tông Võ vừa định ra tay thì chợt nghe tiếng nổ truyền tới từ phương xa.
Gã kinh hãi quay lại, chỉ thấy thời không nơi đó đã vỡ ra.
Diệp Trúc Tân và những người khác vui mừng không thôi, vội vã chạy về nơi đó.
"Làm càn!"
Tông Võ biến sắc, chưa kịp ra tay thì nghe Diệp Quân gầm lên, gia tăng kiếm ý đẩy lùi uy áp của gã.
Gã tức giận trừng mắt: “Ta làm thịt ngươi trước!"
Gã vung tay lên, thả ra một cái bóng yêu thú lao về trước.
Diệp Quân đã bị uy áp cản lại, không thể lui cũng không thể đối phó.
Đúng lúc này, Phó Cát vốn đã bước vào kẽ hở bỗng quay lại, thấy Diệp Quân gặp nguy hiểm thì biến sắc, không màng tất cả mà dùng Thuấn Không Nhất Kiếm.
Xoẹt!
Kiếm quang phóng ra như sấm, Phó Cát lao tới bên Diệp Quân trong nháy mắt, lĩnh trọn một đòn của yêu thú vào ngực.
Ruỳnh!
Sức mạnh khổng lồ hất văng cả hai đi mấy nghìn trượng, té ngã sõng soài.
Diệp Quân hoảng sợ, mặc kệ đau đớn mà bò dậy ôm lấy Phó Cát, sau đó ngây ra như phỗng.
Trên ngực y chỉ có một lỗ thủng to tướng.
Phó Cát không ngừng nôn ra máu, chậm chạp tóm lấy vai Diệp Quân, thì thào: “Diệp ca... Ta sắp chết rồi sao?"
Đầu óc trống rỗng, Diệp Quân nắm lấy tay y: “Phó…”