Đạo Tông, Đạo Vực.
Trong điện, Quân Ngự - gia chủ gia tộc Đại Đế và Đạo Trí – Tông chủ đương nhiệm của Đạo Tông ngồi đối diện nhau, sau lưng Đạo Trí còn có một thiếu niên, thiếu niên mặc áo bào đen lộng lẫy, rất tuấn tú.
Quân Ngự cười nói: “Đạo Trí huynh, bây giờ hư hồn tổ tiên của hai vị tộc Đệ Nhất sắp vào thời kì suy yếu rồi, Đạo Tông có ý kiến gì không?”
Đạo Trí nhìn Quân Ngự, cười nói: “Nhà họ Quân nghĩ thế nào?”
Quân Ngự gật đầu: “Đạo Trí huynh, ta không vòng vo với huynh, tộc Đệ Nhất những năm nay, ỷ vào trong gia tộc xuất hiện hai vị Đại Đế, xưng bá ở Thập Hoang, đè đầu các gia tộc tông môn chúng ta, nhưng bây giờ, hư hồn hai Đại Đế của bọn họ vào thời kì suy yếu, là lúc chúng ta nên dọn sạch bọn chúng thôi.”
Đạo Trí không nói gì, bưng cốc trà bên cạnh lên khẽ nhấp một ngụm.
Quân Ngự nhìn Đạo Trí: “Kiếm Đế Tông và nhà họ Quân ta còn có nhà họ Tần đều tham gia.”
Đạo Trí cau mày.
Quân Ngự cười nói: “Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy.”
“Chính xác!”
Đạo Trí cười nói: “Quân Ngự huynh, huynh cũng biết, chuyện này không phải chuyện nhỏ, do đó, ta cần bàn bạc với các trưởng lão trong tông môn đã.”
Quân Ngự gật đầu: “Nên vậy, một ngày sau cho ta câu trả lời, thế nào?”
Đạo Trí gật đầu: “Được.”
Quân Ngự cười nói: “Cáo từ.”
Nói xong, ông ta đã biết mất không thấy đâu.
Sau khi Quân Ngự đi, Đạo Trí khẽ cười nói: “Đạo Trần, nói suy nghĩ của cháu xem.”
Thiếu niên tên Đạo Trần đi tới sau lưng ông ta, khẽ đấm lưng cho ông ta: “Ông nội, cháu trai cảm thấy, chuyện này không được đâu.”
Đạo Trí cười nói: “Sao lại nói vậy?”
Đạo Trần trầm giọng nói: “Thứ nhất, trâu yếu còn hơn bò khỏe, hư hồn của hai Đại Đế tộc Đệ Nhất đúng là sắp bước vào thời kì suy yếu, nhưng, đó cũng là hư hồn của Đại Đế, muốn thu dọn, sẽ phải trả giá cực lớn, càng đừng nói tới bây giờ Đệ Nhất Tĩnh Chiêu của tộc Đệ Nhất là Chuẩn Đế. Ngoài ra, còn có mấy cường giả đỉnh cấp tộc Đệ Nhất âm thầm bồi dưỡng, chiến tranh giết cả họ, những người này ắt sẽ liều chết phản công, cho dù mấy nhà hợp tác, cũng sẽ tổn thất nặng nề.”
Đạo Trí khẽ gật đầu: “Nói tiếp.”
Đạo Trần tiếp tục nói: “Thứ hai, cho dù không đáng giá, nhưng đồ vật quý giá nhất của tộc Đệ Nhất bây giờ, tất nhiên là món binh đế kia, tiếp theo là mười chín đế mạch bọn họ nắm giữ, còn có đồ đạc mà bọn họ tích góp những năm nay, nếu một gia tộc lấy được mấy món này, tất nhiên là quá tốt, nhưng nếu bị mấy nhà phân chia, thì không còn ý nghĩa gì cả. Hơn nữa, diệt tộc Đệ Nhất, món binh đế kia thuộc về ai? Lúc đó, mấy nhà hợp tác ắt sẽ nội chiến, tiếp tục tranh chấp.”
Đạo Trí gật đầu: “Nói tiếp.”
Đạo Trần nói: “Quan trọng nhất là vị Đại Đế - Diệp Quân kia.”
Diệp Quân.
Đạo Trí cau mày.
Đạo Trần trầm giọng nói: “Hiện tại người này đang ở trong tộc Đệ Nhất, ông nội, nếu diệt tộc Đệ Nhất, chúng ta nên xử lí hắn thế nào? Giết hắn? Hiển nhiên, mọi người đều không dám, nhốt hắn? Nếu nhốt hắn, vậy cũng là kết thù. Thả hắn? Mọi người càng không dám, sở dĩ mọi người hợp tác phong ấn đàn áp hắn, là sợ hắn sẽ thành đế lần nữa mà.”
Nói tới đây, y khẽ lắc đầu: “Ví dụ người này giúp tộc Đệ Nhất, vậy nên làm thế nào? Hắn có thể thành đế, tuyệt đối không phải người thường, ai dám khẳng định hắn không có con át chủ bài khác?”
Đạo Trí khẽ cười nói: “Nói tiếp.”
Đạo Trần lại nói: “Tộc Đệ Nhất để có được Quân Đế này, không tiếc lấy món binh đế kia ra, mục đích bọn họ làm vậy là gì? Lúc ban đầu, chúng ta đoán bọn họ muốn chiếm đoạt huyết mạch và số kiếp của Quân Đế, nhưng bây giờ, Quân Đế còn sống hắn hoi, có lẽ nào tộc trưởng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu tộc Đệ Nhất lừa gọi mọi người, bề ngoài cô ta chiếm đoạt huyết mạch và số kiếp của Quân Đế, còn thực tế là dùng tình cảm lôi kéo Quân Đế?”
Đạo Trí im lặng một lát, nói: “Ngồi xuống đi.”