Nạp Lan Ca dừng bước, nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân lại nói: “Thật sự rất muốn!”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân một lúc khẽ mỉm cười, sau đó kéo hắn đi về phía xa.
Nạp Lan Ca cười: “Bây giờ muội vẫn còn nhớ cảnh huynh đến nhà muội hủy hôn đấy! Nhưng mà tại sao khi đó huynh lại muốn hủy hôn vậy?”
Nghe Nạp Lan Ca nhắc về chuyện quá khứ, Diệp Quân nở nụ cười: “Vì khi đó đột nhiên huynh mất tu vi, trở thành một người bình thường. Huynh vô cùng mờ mịt về tương lai, vì thế không muốn liên lụy đến muội, đương nhiên huynh cũng muốn sống tùy tiện một phen, để mặc mọi chuyện”.
Nạp Lan Ca lắc đầu cười: “Giống như muội nghĩ”.
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca: “Tại sao khi đó muội lại không đồng ý?”
Cô ấy cười đáp: “Chỉ đơn thuần là cảm thấy không nên bỏ đá xuống giếng khi huynh đang chạm đáy cuộc đời thôi”.
Diệp Quân hỏi: “Nghĩa là khi đó muội cũng không thích huynh phải không?”
Nạp Lan Ca lườm Diệp Quân: “Huynh thật sự cho rằng mình đẹp trai đến nỗi tất cả các cô gái đều không kìm lòng được đấy à?”
Diệp Quân cười ngượng, không nói gì.
Nạp Lan Ca lại nói: “Nhưng muội thật sự có ấn tượng tốt với huynh, tuy ở vực thẳm cuộc đời nhưng không nóng vội, bộp chộp, cũng không hận đời”.
Diệp Quân cười khẽ: “Có lẽ khi ấy muội cũng chưa từng nghĩ sau này chúng ta sẽ thật sự ở bên nhau đúng không?”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nắm chặt tay Nạp Lan Ca, không nói gì nữa.
Nạp Lan Ca lại đột nhiên lên tiếng: “Huynh còn nhớ lời huynh và Tịch Huyền cô nương nói không?”
Tịch Huyền!
Diệp Quân sửng sốt, hắn nhìn Nạp Lan Ca với vẻ không hiểu.
Nạp Lan Ca siết chặt tay hắn, cười đáp: “Khi muội luyện kiếm phần lớn thời gian đều tỉnh táo”.
Diệp Quân cúi đầu im lặng.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, tuy có nước mắt nhưng cô ấy lại cười: “Tịch Huyền cô nương nói nếu huynh cũng thích cô ấy, cô ấy có thể cho huynh điều tốt nhất trên đời! Nhưng đồ ngốc nhà huynh lại từ chối, nếu là muội thì muội đã nghe theo cô ấy rồi”.
Nếu như trước đây chỉ là ấn tượng tốt, vậy thì lần đó mới là tình cảm sâu đậm thật sự của cô.
Diệp Quân nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Nạp Lan Ca, nhẹ giọng nói: “Huynh có chuyện muốn nói với muội”.
Dường như biết Diệp Quân định nói gì, Nạp Lan Ca lập tức lắc đầu: “Để sau rồi nói đi”.
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca: “Muội biết huynh định nói gì phải không?”
Nạp Lan Ca cười khẽ: “Bát Uyển cô nương?”
Diệp Quân giật mình.