Bởi vì ông ta đang đi ngược thời gian chứ không phải ở ngay thời điểm này.
Nói cách khác, ông ta và Tịnh tông chủ không ở cùng một vùng thời không, nhưng vì quá mạnh nên đã cưỡng chế liên tiếp hai thời không tách biệt này lại.
Võ Điện ti nói: “Quang Âm Đạo Điện phải nể mặt Đa Nguyên Đạo Đế. Vũ trụ Quan Huyên, không thể tồn tại. Thanh niên kia, chắc chắn phải chết. Các hạ nếu cản trở thì cũng phải chết”.
Vừa đơn giản lại trực tiếp.
Ông ta vừa dứt lời đã tung ra khí thế ồ ạt bao trùm mấy trăm triệu dặm.
Khiến tinh hà sôi trào.
Nhưng Tịnh tông chủ chỉ nhàn nhạt nói: “Chết”.
Rồi xoay người rời đi.
Ở thời không bên kia, Võ Điện ti như cảm nhận được gì mà đồng tử co rút, hai tay siết lại, la lên: “Ngự!"
Thời không nơi ông ta đứng chấn động. Sức mạnh Quang Âm ùa tới tạo thành lá chắn dày cộm, nhưng chỉ một khắc sau đã bốc cháy phừng phừng, dẫn lửa đến cả Võ Điện ti.
Ông ta trợn tròn mắt đầy khó tin: “Sao lại có thể...”
Rồi cùng với sức mạnh Quang Âm hóa thành tro bụi.
Bốn bề trở lại bình tĩnh.
Như thể Võ Điện ti chưa bao giờ xuất hiện.
Tịnh tông chủ đi tới một vùng tinh không khác, thấy hai người đang đứng đối mặt nhau.
Là chủ nhân bút Đại Đạo và Đa Nguyên Đạo Đế.
Người trước thấy cô ta thì ngẩn ra: “Cô...”
Tịnh tông chủ không bận tâm mà hỏi người sau: “Nghe nói ngươi mạnh lắm?"
Thấy Tịnh tông chủ đi tới, Đa Nguyên Đạo Đế nhíu mày hỏi: “Ngươi là người phương nào?"
Chuyến đi đến vũ trụ này đã khiến ông ta quá đỗi ngạc nhiên.
Từ cái tên chủ nhân bút Đại Đạo lôi thôi lếch thếch, cho đến cô gái váy xanh đã rời đi, cả cô gái váy trắng bất ngờ xuất hiện này, không ai là không mang lại bất ngờ.
Người của vũ trụ này cũng không yếu lắm.
Thật thú vị!
Tịnh tông chủ chưa kịp mở miệng thì chủ nhân bút Đại Đạo đã lên tiếng trước: “Vị này là Tịnh tông chủ, tu theo đạo ngôn xuất pháp tùy. Lão Đa Nguyên thối tha nhà ngươi khôn hồn thì mau dập đầu xin lỗi, may ra được bà ấy tha cho một mạng”.
Vô Biên Chủ liếc xéo sang, thầm nhủ lão này biết cách đổ dầu vào lửa ghê.
Đa Nguyên Đạo Đế lại cười lên: “Đạo ngôn xuất pháp tùy?"
Ánh mắt nhìn sang Tịnh tông chủ: “Thử xem”.
Chủ nhân bút Đại Đạo vội vàng kéo Vô Biên Chủ sang một bên để tránh bị vạ lây.
Tịnh tông chủ dừng bước, nhìn thẳng vào Đa Nguyên Đạo Đế, mở miệng: “Quỳ”.
Lời vừa ra, vạn pháp nghe theo.
Uỳnh!
Đa Nguyên Đạo Đế biến sắc trong nháy mắt khi sức mạnh Vạn Pháp ầm ầm giáng xuống, khiến một gối ông ta cong lại.
Ruỳnh ruỳnh!
Cái quỳ khiến tinh hà run rẩy như bị động đất lan tới.
"Làm càn!"
Đa Nguyên Đạo Đế ngẩng phắt dậy với hai mắt đỏ ngầu. Chỉ trong phút chốc, sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt ồ ạt tràn ra từ cơ thể ông ta, chống lại sức mạnh vạn pháp. Nhưng cho dù ông ta có dùng bao nhiêu đi nữa cũng vô dụng khi sức mạnh vạn pháp như cả một vũ trụ đè nặng lên người, không thể cựa quậy.
Cách đó không xa, Phạm Diêm La Thiên Tử và Kỳ Chủ như bị sét đánh chết đứng, đầu óc trống rỗng.
Quỳ thật luôn sao?
Ánh mắt Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Tịnh tông chủ trở nên dữ tợn: “Con ả đáng chết. Bổn đế hôm nay hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, mối nhục này ta sẽ trả lại gấp vạn lần, ngươi chờ đấy!"
Uỳnh!
Ông ta bất thình lình tự bạo, phát ra sức mạnh khổng lồ.