Long Đại đứng lên, hơi phấn khích nói: “Sư phụ, có gì cần đều có thể dặn dò đệ tử…”
Diệp Quân nói: “Thật sao?”
Long Đại vội gật đầu: “Thật”.
Diệp Quân hơi khó xử nói: “Trước tiên cho sư phụ mượn chút tiền”.
Vẻ mặt Long Đại cứng đờ.
Cuối cùng Diệp Quân mượn được một trăm linh tinh của Long Đại, hiện giờ đây là số tiền rất lớn với hắn.
Diệp Quân lại chỉ dạy thuật ngự kiếm cho Long Đại, được Diệp Quân hướng dẫn Long Đại sử dụng thuật ngự kiếm ngày càng thành thạo, cô ta càng ngưỡng mộ Diệp Quân hơn, nhưng cô ta vẫn hơi lo lắng vì thân phận của cô ta khá đặc biệt, nếu người nhà biết cô ta lén nhận người khác làm sư phụ thì rắc rối to.
Ngày hôm sau.
Lúc Diệp Quân đến nhà ăn lấy cơm, một bóng người bỗng thu hút hắn.
Cách đó không xa, một cô bé đang xếp hàng lấy đồ ăn, hắn nhận ra cô bé này, là cô bé đội mũ đỏ đã đâm hắn hai nhát ở bãi rác.
Nhưng lúc này cô gái này ăn mặc rất sạch sẽ, vóc người hơi gầy.
Diệp Quân không ngờ cô bé cũng đến nơi này.
Sau khi lấy đồ ăn, cô bé xoay người định đi nhưng lại không cẩn thận đụng vào một người đàn ông mặt sẹo, người đàn ông mặt sẹo lập tức tát cô bé một cái, tức giận mắng: “Không có mắt hả?”
Bốp!
Cô bé bị tát ngã xuống đất, nhưng cô bé nhanh chóng đứng lên, liên tục dập đầu: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Nhìn thấy cô bé liên tục dập đầu, người đàn ông mặt sẹo tức giận mắng mỏ vài tiếng, sau đó giật lấy bánh bao trong đĩa đồ ăn của cô bé.
Cô bé vẫn còn đang dập đầu xin lỗi.
Người xung quanh đều không dám bước đến.
Người đàn ông mặt sẹo và người đầu trọc có mâu thuẫn với Diệp Quân trước đó đều là những người hung ác nhất trong giới tạp dịch.
Nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo đi lấy cơm, cô bé vội bưng đĩa đồ ăn lên chạy ra ngoài.
Diệp Quân im lặng một lúc rồi cũng đi sang lấy cơm.
Hôm nay Chúc Hạnh Nhiễm không đến đây ăn cơm.
Diệp Quân đợi một lúc cũng không thấy cô ta, chỉ đành rời đi.
Ngày hôm sau.
Lúc Diệp Quân đến đây ăn sáng, có rất nhiều người tập trung trước nhà ăn đang chỉ trỏ gì đó.
Diệp Quân hơi tò mò, hắn đi đến thì nhìn thấy có một người đàn ông nằm ở trước cửa nhà ăn, chính là người đàn ông mặt sẹo. Lúc này trên người người đàn ông mặt sẹo đầy vết dao, ít nhất hàng ngàn nhát, thanh dao không chém vào những chỗ hiểm.
Thế nên người đàn ông mặt sẹo này không chết, còn đang kêu gào thảm thiết, nhưng gã không thể kêu thành tiếng vì lưỡi của gã đã bị cắt.
Diệp Quân: “…”
Tình trạng thê thảm như vậy khiến mọi người ở đó đều kinh hãi.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn xung quanh, cuối cùng hắn nhìn thấy cô bé đó trong một góc.
Cô bé bưng một bát cơm ung dung ăn, ánh mắt cô bé vẫn luôn nhìn người đàn ông mặt sẹo đó nhưng lại rất bình tĩnh.
Nếu làm loạn đến mức mất mạng, dĩ nhiên học viện Thần Miếu sẽ xử lý, chẳng mấy chốc hai thị vệ của học viện Thần Miếu đến trước nhà ăn, họ cũng không nói gì, chỉ kéo người đàn ông mặt sẹo đó đi.
Không điều tra!
Vì mạng sống của đệ tử tạp dịch đều thấp kém với học viện, không đáng để họ lãng phí thời gian để điều tra.
Lúc này cô bé đang ăn cơm bỗng quay đầu nhìn sang, không biết Diệp Quân đã đến bên cạnh cô bé từ lúc nào.
Cô ta nhìn Diệp Quân, chớp mắt, rất ngây thơ.
Diệp Quân nhấc áo của mình lên, trên bụng hắn vẫn còn một vết sẹo.
Nhìn thấy vết sẹo, cô bé sửng sốt, sau đó cô bé nhìn Diệp Quân, hiển nhiên là cô bé đã nhận ra Diệp Quân.