Thanh Lăng cười nói: “Diệp công tử, cung điện này là nơi ta tu luyện, ngày thường chỉ có ta và muội muội, huynh cứ yên tâm sẽ không ai đến quấy rầy huynh, huynh có thể yên tâm tu luyện ở đây”.
Diệp Quân cười: “Cảm ơn”.
Thanh Lăng mỉm cười: “Khách sáo rồi”.
Diệp Quân bỗng hơi thắc mắc: “Thanh Lăng huynh, hình như huynh không giống người tộc Tiên Linh lắm”.
Thanh Lăng hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Người tộc Tiên Linh của ta quả thật rất kiêu ngạo, cũng không hòa nhã với người ngoài”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta cảm nhận được”.
Thanh Lăng lắc đầu: “Với thực lực của Diệp công tử, chẳng có mấy ai trong đám trẻ tuổi tộc Tiên Linh có tư cách kiêu ngạo trước mặt huynh”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Cho dù người đối diện là mạnh hay yếu, cũng không nên kiêu ngạo”.
Thanh Lăng mỉm cười: “Đúng thế, thật ra ta và muội muội từng là con ngoài giá thú, thân phận này cũng khiến bọn ta bị khinh thường và giễu cợt, cho nên ta cũng rất ghét loại tỏ ra ta đây là giỏi”.
Con ngoài giá thú!
Nghe thế Diệp Quân cũng hiểu đại khái tình hình.
Thanh Lăng dẫn Diệp Quân đến một biệt viện, y chỉ vào sân ở phía xa: “Diệp huynh, đây là nơi huynh ở, huynh có thể sống ở đây trong khoảng thời gian huynh ở tộc Tiên Linh. Huynh đừng lo gì cả, ở đây không ai làm phiền huynh đâu”.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, ba mươi Tổ Nguyên xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa Tổ Nguyên cho Thanh Lăng, Thanh Lăng sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không cần đâu”.
Nói rồi y xoay người định rời đi.
Diệp Quân bỗng nói: “Lăng huynh, tộc Tiên Linh có nơi nào như thư viện không?”
Thanh Lăng gật đầu: “Có, Diệp huynh muốn tìm hiểu về lịch sử của tộc Tiên Linh à?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế”.
Thanh Lăng lắc đầu khẽ cười: “Trùng hợp thật đấy”.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Là sao?”
Thanh Lăng cười nói: “Muội muội ta thích đọc sách và viết sách nên Đồ Thư Điện của tộc Tiên Linh đều do nó quản lý, Đồ Thư Điện này nằm ở trên đỉnh núi”.
Vừa nói, y vừa chỉ về phía bên phải: “Đại điện nằm ở bên phải đó, huynh có thể đến đó bất cứ lúc nào”.
Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.
Thanh Lăng gật đầu, xoay người rời đi.
Đọc sách, viết sách?
Diệp Quân bỗng nhớ đến một người.
Chân tỷ!
Cô ta cũng thích viết sách, cuốn Dục Hải Tình Mê đó...
Diệp Quân đi tới tòa đại điện mà Thanh Lăng nói, đại điện cực kỳ hùng vĩ, cao hơn trăm trượng, ở cửa có bốn cột đá cao chọc trời, trên cột đá khắc các loại thú kì dị.
Trên đại điện có bốn chữ to: Thư viện Tiên Linh.
Thư viện!
Diệp Quân trầm ngâm một lúc, rồi đi vào trong thư viện.
Hắn vẫn cực kỳ có hứng thú với lịch sử tộc Tiên Linh, dù sao, bây giờ chủng tộc này cũng được xưng là tộc mạnh nhất trong vũ trụ.
Diệp Quân vừa bước vào thư viện, một cảm giác trống trải đột nhiên xuất hiện, trong đại điện cực kỳ mênh mông, bốn phía toàn những giá sách cổ xưa, trên giá sách là những quyển trục pha lê lơ lửng.