Việt Kỳ bật cười nói: “Không ngờ thư viện lại tối tăm như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật mà các ngươi lại có thể đổi trắng thay đen thế, các ngươi ngang ngược như vậy, không sợ mang họa đến cho gia tộc của mình sao?”
Người đồ đen bình tĩnh nói: “Việt tông chủ, chuyện này không cần bà lo. Nếu bà đã công khai làm trái lệnh ngoại các, bảo vệ người này thì ta sẽ giết bà, cũng không ai có thể nói được gì”.
Nói rồi gã bỗng tiến đến trước, uy lực đáng sợ lập tức bao phủ lấy Việt Kỳ.
Cảnh giới hai phần thần tính.
Ở vũ trụ Quan Huyên, cảnh giới Thần Đạo bắt đầu tu luyện thần tính, đó đã xem là cường giả đỉnh cấp.
Việt Kỳ bỗng tiến lên một bước, một tiếng kiếm vang vọng khắp trời đất, sau đó một tia kiếm quang bắn xuyên không trung, thoáng chốc xé nát uy lực khí thế đó.
Người đồ đen ở đằng xa tung ra một quyền.
Ầm!
Một quyền này khiến nhát kiếm đó dừng lại.
Lúc này Việt Kỳ lại tiến thêm một bước, cả người bà ta đã biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.
Người đồ đen híp mắt, giơ tay lên đấm một quyền.
Ầm!
Sau khi vùng kiếm quang nổ tung, một bóng người lùi về sau nhưng không phải là Việt Kỳ, mà là người đồ đen đó.
Sau khi một nhát kiếm khiến người đồ đen đó lùi lại, Việt Kỳ thuận thế đuổi theo, lại đâm mạnh một nhát kiếm vào người đồ đen đó.
Vèo!
Một tia kiếm quang xé tan không trung.
Vù!
Người đồ đen đó lại bị nhát kiếm này đánh lùi.
“Hỗn láo!”
Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên.
Việt Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, Chu Khưu và ‘Tông Võ’ đó chậm rãi bước đến, Chu Khưu nhìn Việt Kỳ: “Việt tông chủ, bà muốn làm phản sao?”
Việt Kỳ lạnh lùng nhìn Chu Khưu: “Chu Khưu, ông biết ông đang làm gì không?”
Chu Khưu bình tĩnh nói: “Làm gì ư? Hôm nay bọn ta đến đây bắt người theo lệnh của ngoại các, nhưng Việt tông chủ bà lại công khai chống lại. Sao thế, bà muốn làm phản à?”
Dứt lời, ông ta tức giận trợn mắt nhìn các cường giả kiếm tu bên dưới: “Nghe đây, hôm nay bọn ta đến đây bắt Diệp Dương theo lệnh của ngoại các, nếu các người vẫn cố chấp chống cự thì đó là làm phản, sẽ bị giết không thương tiếc”.
Tuân lệnh của ngoại các!
Các kiếm tu ở đó nhìn nhau, lúc này Việt Kỳ bỗng nói: “Đệ tử Kiếm Tông nghe lệnh, mọi người lui xuống, không được tiến lên”.
Bà ta biết mình không thể để các đệ tử Kiếm Môn này ra tay, vì như thế họ sẽ hy sinh mạng sống một cách vô ích, lần này bà ta đã đánh giá thấp thế lực của đám người này. Xung quanh Kiếm Tông có vài khí tức bí ẩn và mạnh, các cường giả cấp bậc này không phải là những người mà kiếm tu ở Kiếm Tông Thanh Châu Kiếm có thể chống lại.
Lúc này Ngu Ngưng bỗng biến thành kiếm quang đáp xuống phía sau Việt Kỳ.
Các kiếm tu xung quanh đều ngự kiếm bay lên trời, đến phía sau Việt Kỳ.
Thấy thế Việt Kỳ nổi giận: “Các ngươi làm gì thế?”
Ngu Ngưng nhìn Việt Kỳ: “Sư phụ, đệ tử Kiếm Tông cùng tiến cùng lùi”.
“Cùng tiến cùng lùi”.
Tất cả đệ tử Kiếm Tông đều đồng thanh nói.
“Hỗn xược!”
Ngay lúc này Chu Khưu bỗng tức giận quát: “Các người muốn làm phản sao?”
Ngu Ngưng nhìn Chu Khưu, lạnh lùng nói: “Làm phản? Chu viện chủ, ta nghĩ người muốn làm phản là ông đấy. Ông là chủ của thư viện Thanh Châu, thế mà lại tiếp tay cho kẻ ác đổi trắng thay đen, ông không sợ sau này viện trưởng sẽ giết cả nhà ông sao?”