Diệp Quân tiếp tục hỏi: “Chủ nhân bút Đại Đạo, vì sao bây giờ vũ trụ không có một cảnh giới tiêu chuẩn để thống nhất?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Vũ trụ cũng chưa thống nhất, thì sao có cảnh giới thống nhất tiêu chuẩn? Hệ tinh vũ trụ vô số, mỗi hệ tinh đều là nguồn gốc văn mình của mình, mỗi nguồn gốc đều không giống, nguồn gốc không giống cũng có nghĩ là bản hệ tu luyện không giống... Đơn giản mà nói cứ giống như thế giới thế tục, mỗi quốc gia có một chế độ giống nhau sao?”
Diệp Quân nói: “Vậy ông không cảm thấy chúng ta nên thống nhất toàn vũ trụ sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn một cái: “Ta không muốn thảo luận cùng cậu vấn đề này, bởi vì sự hiểu biết của cậu bây giờ đối với vũ trụ này vẫn còn quá ít ỏi, thảo luận chuyện này với cậu không có bất cứ ý nghĩa nào.”
Diệp Quân cười, không nói chuyện.
Chủ nhân bút Đại Đạo tiếp tục nói: “Thần của nước Cổ Thần, thật ra nghiêm khắc mà nói cũng không xem như thần thực sự gì, nếu như thật sự nói là thần... Nếu có cho một tiêu chuẩn, đó chính là ta.”
Diệp Quân: “...”
Cổ Bàn không ngừng lắc đầu: “Ta chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy!”
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc gã một cái, trái lại cũng không tức giận.
Diệp Quân thì có chút hiếu kỳ: “Ý ông nói là bản thể của ông, đúng không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo không trả lời vấn đề này mà là nói: “Nguồn gốc văn minh của nước Cổ Thần là đến từ chỗ biên giới của hư chân, chính là thế giới của những Hư Chân Linh giúp đỡ cậu, cậu có biết biên giới của Hư Chân không?”
Diệp Quân gật đầu: “Biết một ít, chính là thế giới ở trên hư thời không, gần với thế giới thực tế...”
“Hừ!”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạt: “Cậu biết cái gì.”
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Nơi tiếp giáp của Hư Chân, nơi này cách thế giới thực tế còn khoảng một trăm nghìn tám nghìn dặm.”
Diệp Quân nhíu mày lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Nơi biên giới của Hư Chân nghiêm túc mà nói thật ra cũng thuộc về thế giới hư, nếu như so sánh với thế giới trong và thế giới ngoài thì nơi đó quả thật một cái chân thuộc về thế giới ngoài, nhưng cậu biết thế giới ngoài này...”
Diệp Quân đột nhiên nói: “Còn đang trên giấy.”
Chủ nhân bút Đại Đạo có chút kinh ngạc.
Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Đúng không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng, nơi đó chỉ có một chân thoát vòng, nhưng thật ra vẫn còn trên giấy, nhưng nơi đó người với sinh linh... Có ưu thế độc quyền, cứ giống như đầu thai vậy, có người đầu thai đến gia đình thông thường, có người thì lại đầu thai đến nhà phú quý...”
Diệp Quân: “Ưu thế là gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Không chịu khống chế của đại đạo “thế giới hư” nên nói là chịu ảnh hưởng của những cái khác rất nhỏ...”
Nói xong, ông ta dừng lại rồi nói: “Hạn chế này giống như tiền của thế giới thật, sinh linh và thời không ở nơi biên giới hư thật có một ưu thế tự nhiên cực lớn trời sinh đã có thể cảm nhận được thời không hư cùng với thời không hư chân, bọn họ không thiếu tiền... Hơn nữa, nơi đó còn có rất nhiều di chỉ bí cảnh, vì thế người và sinh linh ở đó, nếu như có cơ duyên tốt thì sẽ nghịch thiên. Khí đế “Đại Đạo Hà” đó của cậu cũng đến từ di tích bí cảnh của nơi đó...”
Diệp Quân càng hiếu kỳ hơn: “Lai lịch của di tích bí cảnh ở nơi đó?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Bố thí đến từ người vòng ngoài!”
Hai mắt của Diệp Quân híp lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn một cái, cười nói: “Tất cả chúng sinh? Thật sự là trò cười, biết không? Thứ gọi là chúng sinh ở trong mắt người nào đó cứ giống như kiến vậy, đối với người cầm quyền nào đó đều không cần động tay, tuỳ tiện một câu nói đã có thể thay đổi sinh mệnh của vô số sinh linh, không nói cái khác chỉ là vũ trụ Quan Huyền của cậu, bây giờ cậu là vua của vũ trụ Quan Huyền, cậu tuỳ tiện cải chính nếu như cải chính này là xấu thì vô số sinh linh vũ trụ Quan Huyền của cậu sẽ sống không bằng chết, cậu có tin không?”
Diệp Quân im lặng.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ giọng nói: “Có một số người đối với kẻ lên ngôi mà nói chỉ là chuyện nhỏ “nhỏ nhặt không đáng kể”, mà để ở phía dưới vậy thì có thể là hoạ ngút trời...”
Nói xong, ông ta hơi lắc đầu: “Ta nói với cậu những thứ này để làm gì?”