Tang Mi bỗng nói: “Ngươi tín ngưỡng Thần Minh là vì ý nghĩ tín ngưỡng Thần Minh, chẳng hạn như phổ độ chúng sinh… hay là vì có sức mạnh đạt được nên tín ngưỡng?”
Nam Tiêu cười nói: “Không giấu gì em gái…”
Diệp Quân sửa lại: “Ta và Tang Mi cô nương là bạn”.
Nói rồi hắn nhìn Tang Mi, Tang Mi không tức giận.
Nam Tiêu nhìn hai người, sau đó nói: “Không giấu gì Tang cô nương, trong lòng ta tôn kính Thần Minh, nhưng nói thật, nếu không có lợi thì không ai có thể tin vào Thần Minh cả…”
Tang Mi khẽ nói: “Ta hiểu rồi, thật ra thứ ngươi tín ngưỡng không phải là bản thân Thần Minh mà là sức mạnh, quyền lợi”.
Nam Tiêu không biết nên nói thế nào nữa.
Tang Mi cười nói: “Việc này không có vấn đề gì, dù sao thì người không vì mình, trời tru đất diệt, mà ngươi… đã là người không tệ trong số rất nhiều quan viên rồi, ít nhất ngươi còn có lòng nhân từ”.
Nam Tiêu cười khổ nói: “Đối với người như ta, Chủ Thần có lẽ là mục đích cuối cùng của cuộc đời. Nhưng trong khoảng thời gian này, ta cũng có vài ý tưởng, nếu có thể vừa có được quyền lực và sức mạnh, vừa có thể làm vài việc cho người bên dưới… vậy thì tốt quá”.
Tang Mi mỉm cười: “Suy nghĩ này của ngươi cũng rất hay”.
Diệp Quân bỗng nói: “Dạo gần đây nhà họ Quân có động tĩnh gì không?”
Nam Tiêu trầm giọng nói: “Động tĩnh không nhỏ, vẫn đang liên tục bêu xấu ta và huynh, nhưng không sao, bên trên sắp chỉnh đốn chúng rồi”.
Diệp Quân hỏi: “Đại tiểu thư nhà họ Quân đó là người thế nào?”
Nam Tiêu trầm giọng nói: “Người phụ nữ này không đơn giản, nói ra cũng rất lạ, lúc đầu cô ta rất bình thường, nhưng sau đó không biết vì sao lại đột nhiên bộc lộ ra thiên phú kinh người, hơn nữa còn vươn đến tầm cao với tốc độ rất nhanh, sau đó trở thành người đứng đầu nhà họ Quân trong thời gian rất ngắn. Kể từ khi cô ta đứng đầu nhà họ Quân, tài sản của nhà họ Quân đã tăng lên rất nhiều dưới sự lãnh đạo của cô ta…”
Diệp Quân nhíu mày.
Tang Mi bỗng nói: “Vật như cũ mà người thì khác xưa”.
Diệp Quân và Nam Tiêu nhìn Tang Mi, Tang Mi khẽ cười, không nói gì thêm.
Diệp Quân nhìn Nam Tiêu: “Nhà họ Quân có tài sản ở Chúng Thần Điện khác không?”
Nam Tiêu trầm giọng nói: “Có, hơn nữa quy mô không nhỏ”.
Diệp Quân khẽ nói: “Ta hiểu rồi”.
Nói rồi hắn nhìn xung quanh: “Hiện giờ nơi này hỗn tạp, Nam huynh phải để ý một chút”.
Nam Tiêu cười nói: “Yên tâm, bây giờ Chấp Pháp Vệ và quân cận vệ đều nghe theo chỉ huy của ta, ta đã bảo họ phái người đến, ta sẽ chú ý nơi này”.
Diệp Quân gật đầu.
Nói chuyện với Nam Tiêu một lúc, Diệp Quân và Tang Mi đứng dậy rời đi.
Trên đường đi, Diệp Quân bỗng nói: “Ta hơi lo”.
Tang Mi quay sang nhìn Diệp Quân: “Ngươi sợ cách này của ngươi bị các Thần trong Chúng Thần Điện lạm dụng à?”
Diệp Quân gật đầu.
Tang Mi nói: “Có từng nghĩ thay thế không?”
Diệp Quân ngạc nhiên nhìn Tang Mi.
Tang Mi cười nói: “Chỉ có nắm quyền mới có thể làm được nhiều việc hơn”.
Diệp Quân lắc đầu: “Người có trí tuệ thường không khoe mẽ, quân tử có tài nhưng không được như ý”.
Tang Mi im lặng một lúc, khẽ gật đầu: “Ta hiểu”.
Sau khi về đến phủ, Diệp Quân tiếp tục chăm chỉ tu luyện, Tang Mi thì không biết lại chạy đi đâu.