Diệp Quân đi ra đằng sau cô bé, khi nhìn thấy vết máu khá sâu trên lưng cô bé, sắc mặt hắn sầm lại, vội nhận lấy thuốc từ Ngô quản sự: “Cảm ơn Ngô quản sự”.
Ngô quản sự cười nói: “Việc nhỏ thôi, Diệp công tử, ngươi phải trị thương cho cô nương này trước đi. Ngoài ra, ngày mai là cuộc thi nội môn, chúc Diệp công tử có kết quả tốt”.
Diệp Quân chắp tay lại: “Cảm ơn”.
Ngô quản sự không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Diệp Quân nhanh chóng kéo Dương Dĩ An vào phòng, hắn bảo Dương Dĩ An nằm xuống, sau đó định xé quần áo của cô bé, nhưng Dương Dĩ An nhanh chóng ngồi dậy, căng thẳng nói: “Không… đừng…”
Diệp Quân sửng sốt, lập tức hiểu ra vấn đề, hắn trợn mắt nhìn cô bé: “Muội nghĩ bậy gì đó? Nào, mau nằm xuống”.
Dương Dĩ An do dự, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống giường, Diệp Quân nhẹ nhàng xé quần áo cô bé ra, nhìn vết máu đó, tim hắn bỗng đau nhói, hắn hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc trong lòng, sau đó xoay người đi lấy một chậu nước sạch.
Một lúc sau, Diệp Quân lấy khăn sạch nhẹ nhàng lau vết thương cho cô bé, nhìn vết thương khá sâu đó, tay hắn dần run lên.
“Ôi!”
Dương Dĩ An ớn lạnh.
Diệp Quân nói: “Đau à?”
Dương Dĩ An lắc đầu, cong môi: “Vẫn ổn”.
Diệp Quân nói: “Đừng miễn cưỡng”.
Dương Dĩ An quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười nói: “Trước đây lúc còn làm ăn mày, ta từng đánh nhau với người khác, tay từng bị đánh gãy, chỉ thế này thì có là gì?”
Diệp Quân im lặng không nói.
Dương Dĩ An khẽ nói: “Ta không sợ đau, ta chỉ sợ đói… Thật ra ta cũng không muốn trộm đồ đâu, nhưng không trộm đồ, ta sẽ bị đói… ta cảm thấy rất khó chịu khi đói…”
Diệp Quân đang bôi thuốc cho Dương Dĩ An thì đột nhiên hơi run lên và dừng lại.
Hắn im lặng.
Hắn không ngờ, bây giờ trong vũ trụ Quan Huyên vẫn có người ăn không đủ no, nếu không gặp Dương Dĩ An, hắn sẽ không bao giờ biết được những phúc lợi mà thư viện Quan Huyên đã đặt ra đều bị các gia tộc và tông môn độc chiếm.
Ngay cả những nơi như Thanh Châu này cũng vậy, huống hồ các châu khác?
Suốt những năm qua, hắn luôn ở bên ngoài chinh phục vũ trụ, trước giờ hắn vẫn ngây thơ cho rằng địa bàn càng lớn thì vũ trụ của hắn sẽ càng tốt hơn, song sự thật lại chứng minh cuộc sống của mọi chúng sinh trong vũ trụ này tốt hay không tốt, hoàn toàn không liên quan đến việc địa bàn có lớn hay không!
Trật tự mà hắn đã tự mình thiết lập đã bắt đầu dần mục nát từ bên trong.
Một lát sau, Diệp Quân khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Sau này sẽ không đói nữa đâu”.
Vừa nói, hắn vừa tiếp tục nhẹ nhàng lau vết thương cho Dương Dĩ An.
Dương Dĩ An quay đầu lại nhìn hắn: “Sau này huynh có đột ngột rời bỏ ta không?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Không đâu”.
Dương Dĩ An cười toe toét.
Đêm khuya.
Dương Dĩ An nằm trên giường ngủ thiếp đi, rõ ràng là hôm nay cô bé đã rất mệt mỏi, ngủ rất say.
Sau khi Diệp Quân đắp kín chăn cho cô bé và tắt đèn, hắn ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi lên thềm đá, xung quanh yên tĩnh không có tiếng động nào.
Trăng sáng treo trên cao!
Một lúc sau, Diệp Quân mới nói nhỏ: “Tháp gia, trật tự không phải là kiếm đạo, nó là một loại trách nhiệm”.
Ầm!