Hai tia hàn quang chém mạnh vào cổ và sau gáy hắn, nhưng thân xác kiếm ý vô địch của Diệp Quân lại chống lại hai đòn tấn công này.
Hai sát thủ nấp trong tối cũng cả kinh, nhưng chỉ thoáng chốc họ đã lặng lẽ ẩn đi.
Một đòn tấn công không trúng lập tức rút lui.
Diệp Quân nhìn xung quanh: “Tháp gia, có thể cảm nhận sự tồn tại của họ không?”
Tiểu Tháp nói: “Khí tức rất mờ nhạt, hơn nữa họ liên tục thay đổi vị trí, tốc độ rất nhanh…”
Diệp Quân sầm mặt.
Ngay lúc này, dường như cảm nhận được cái gì, hắn bỗng nhìn cánh cửa đá ở đằng xa, khí tức cực mạnh trào ra từ bên trong cánh cửa đá, ngay sau đó vô số cường giả hùng hổ xông ra…
Quân chi viện vạn tộc!
Viện quân vạn tộc đến!
Thấy vô số cường giả ồ ạt lao ra từ sau cánh cửa đá, các cường giả tộc Đại Vu đồng thanh la hét trong sĩ khí dâng cao.
Kể từ ngày hai tộc Đại Vu và Vạn tộc nổ ra chiến tranh, bọn họ vẫn luôn bị Vạn Cổ áp một đầu. Năm xưa Vạn Cổ mạnh hơn Đại Vu về mọi mặt, cường giả Vạn Cổ bây giờ mỗi khi thấy mặt người bên Đại Vu đều sẽ nhớ lại chuyện bị đâm sau lưng khi xưa, thế là càng thêm hung bạo.
Thủ lĩnh cường giả Vạn Cổ - Vạn Cổ Phong thấy những sự góp mặt mới thì vung trường mâu trong tay lên cao, thét dài: “Phòng ngự!"
Tất cả cường giả tộc Vạn Cổ rối rít tập trung sau lưng ông ta, tạo thành một trận hình khép kín rồi chĩa mâu đâm về trước.
Uỳnh!
Khí thế như hồng thủy dâng lên bao trùm hết thảy.
Các cường giả tộc Đại Vu biến sắc, vội vàng lùi về trước cửa đá.
Diệp Quân dừng chân, phát hiện hai sát thủ kia đã biến mất.
Hắn không để tâm nữa mà nhìn cánh cửa đá. Những người đầu tiên lao ra từ đó thuộc tộc Cự Nhân với cơ thể cao lớn lạ thường, vừa xuất hiện đã khiến hư không chấn động với thanh thế đáng sợ.
Đi sau họ là hàng loạt cường giả tinh nhuệ đến từ nhiều tộc khác với khí tức mạnh mẽ không kém.
Tịnh Sơ đi đến cạnh hắn, nhíu mày nhìn những người kia.
Diệp Quân hỏi: “Thế Tông của Ác Đạo Minh đâu?"
Ban nãy hắn nhớ vẫn còn nhìn thấy đối phương, nhưng bây giờ đã chẳng thấy tăm hơi. Ác Đạo Minh vẫn là thế lực khiến hắn lo âu nên không dám xem thường.
Tịnh Sơ liếc nhìn xung quanh, lắc đầu: “Không rõ”.
Diệp Quân nhíu mày.
"Ha ha ha!"
Bỗng có tiếng cười lớn phát ra từ trong cửa đá. Một người đàn ông tộc Cự Nhân mặc áo giáp bằng đá bước ra, những đồng tộc khác vội vã dịch sang hai bên để nhường đường.
"Tộc trưởng Thạch Việt của tộc Cự Nhân!"
Giọng Vạn Cổ Phong bỗng bật ra trong đầu Diệp Quân.
Nghe vô cùng trầm trọng.
Diệp Quân nhìn sang, thấy thân thình Thạch Việt cao hơn các tộc nhân rất nhiều, mặc giáp đá dày cui với những phù văn màu đen sáng loáng, nhìn là biết không phải vật phàm.
Thạch Việt cất giọng cười rền vang như sấm: “Đại Tế Sư, văn minh Thiên Hành ở đâu hả? Để ta xem văn minh vũ trụ cấp năm đỉnh cao là thế nào!"
Đúng lúc này, Tịnh Sơ biến mất.
Thạch Việt không chút sợ hãi, cười lớn một tiếng rồi tung ra cú đấm.
Một cú đấm khiến không khí nổ lách tách, vũ trụ rung động.
Đinh tai nhức óc.
Uỳnh!
Nhưng người phải lùi lại đến gần cửa đá lại chính là ông ta.