Diệp Quân gật đầu, khi bàn chân hắn đặt xuống, một luồng kiếm quang đã phóng tới trước mặt Trần Tuế Nguyệt.
Con ngươi Trần Tuế Nguyệt co rụt lại, hai tay nắm chặt, chỉ trong nháy mắt, thời không xung quanh gã đã trở nên vặn vẹo một cách kỳ lạ.
Điều khiển thời không Tuế Nguyệt!
Nhưng thành tựu thời không của gã làm sao có thể so sánh được với Diệp Quân hiện tại?
Chỉ thấy ý kiếm của Diệp Quân đã xuyên qua thời không bị bóp méo kia một cách quái dị, phóng thẳng đến trước mặt Trần Tuế Nguyệt.
Trần Tuế Nguyệt kinh hãi, đưa hai tay lên chắn trước mặt.
Ầm!
Sau một tiếng nổ vang dội, Trần Tuế Nguyệt lập tức bị hất văng ra cả nghìn trượng, mà gã vừa dừng lại, một thanh ý kiếm đã dừng ngay trước trán khiến gã đờ người tại chỗ.
Diệp Quân không nhìn gã mà đi về phía cổng đá.
“Haiz!!”
Lúc này một tiếng thở dài chợt vang lên trong cánh cổng đá, tiếp đó, Đại Đạo hiện hữu từ từ xuất hiện.
Diệp Quân dừng bước.
Đại Đạo hiện hữu nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp, mới không gặp một thời gian ngắn mà thực lực của vị Diệp công tử này đã lại có sự thay đổi kinh thiên động địa. Đúng là yêu nghiệt!
Diệp Quân nói: “Tiền bối, ta nghe nói ngài đã đầu hàng Nhị điện Ác Đạo Minh”.
Đại Đạo hiện hữu im lặng.
Diệp Quân nhìn Đại Đạo hiện hữu chờ câu trả lời.
Đại Đạo hiện hữu gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân cười, không nói gì. Hắn xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trong tay, hắn nhẩm niệm, chiếc nhẫn từ từ bay đến trước mặt Đại Đạo hiện hữu.
Trong nhẫn có hơn hai trăm nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng!
Thấy vậy, Đại Đạo hiện hữu hơi khó hiểu.
Diệp Quân nói: “Cha ta nợ, ta nợ, thêm cả tiền lãi, hiện giờ ta trả lại toàn bộ”.
Đại Đạo hiện hữu hơi bất ngờ, không biết Diệp Quân có ý gì. Mà lúc này Diệp Quân lại nói: “Món nợ của cha con chúng ta đã trả xong, bây giờ chúng ta nên tính món nợ mới rồi”.
Đại Đạo hiện hữu hơi híp mắt, một khắc sau, thời không trước mặt nó bỗng tách ra, một thanh kiếm phóng ra mà không hề báo trước.
Tay phải của Đại Đạo hiện hữu nắm chặt, sau đó đấm ra một quyền.
Bùm!
Ý kiếm bị một quyền này ép ngừng lại tại chỗ.
Nhưng giây tiếp theo, thời không xung quanh Đại Đạo hiện hữu lại biến thành một ô vuông quỷ dị, vô số ý kiếm bay ra.
Thấy cảnh này, trong lòng Đại Đạo hiện hữu cả kinh, nó vừa định ra tay thì lúc này Diệp Quân đã chém kiếm Thanh Huyên xuống.
Nhất Giới Tuế Nguyệt!
Đại Đạo hiện hữu vẫn chưa phản ứng lại, thời không nơi nó đứng trở nên hư ảo, mà cơ thể nó cũng bắt đầu biến mất.
Diệp Quân xòe lòng bàn tay, chiếc nhẫn không gian trước mặt Đại Đạo hiện hữu lại bay về trong tay hắn. Không chỉ thế, chiếc nhẫn không gian trên người Đại Đạo hiện hữu cũng bay vào trong tay hắn.
Diệp Quân quay người rời đi, nhưng chưa đi được hai bước hắn đã chợt nhíu mày, hắn quay lại nhìn Đại Đạo hiện hữu. Lúc này, Đại Đạo hiện hữu đã hoàn toàn trở nên hư ảo, giống như một làn khói xanh. Đại Đạo hiện hữu nhìn Diệp Quân nhưng lại nở nụ cười.
Diệp Quân im lặng không nói gì.
Đại Đạo hiện hữu trước mắt này không phải bản thể mà chỉ là phân thân. Đại Đạo hiện hữu cười khẽ: “Diệp công tử, đối thủ của ta không phải ngươi, mà là ông nội của ngươi”.
Nói xong nó hoàn toàn biến mất.