Tống Chỉ Ngôn và Diệp Quân vừa bước đến cổng phủ, một ông lão bước tới đón, khẽ hành lễ với Tống Chỉ Ngôn: “Tống gia chủ, tiểu thư mời cô vào trong điện”.
Tống Chỉ Ngôn gật đầu: “Được!”
Ông lão dẫn đường, nhưng đi được vài bước chợt dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Quân bên cạnh Tống Chỉ Ngôn, do dự định nói gì đó..
Tống Chỉ Ngôn bình tĩnh nói: “Dẫn đường đi!”
Ông lão không dám nói gì, tiếp tục dẫn đường.
Ông lão dẫn hai người họ đi gần nửa tiếng mới tới nơi, điều này khiến Diệp Quân cảm thấy thật chán ngán.
Nhà quá to cũng không phải điều tốt, đặc biệt là còn không thể bay hay dịch chuyển tức thời.
Ông lão dẫn hai người họ đến trước đại điện, cung kính hành lễ rồi lui ra ngoài.
Tống Chỉ Ngôn dẫn Diệp Quân vào trong điện, vừa bước vào, Diệp Quân đã cảm nhận được ánh mắt sắc bén bắn về phía mình.
Theo ánh mắt đó, Diệp Quân nhìn thấy một ông lão, ông lão đang cuộn mình trong góc, trông rất gầy gò và ủ rũ.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, ông lão chợt kinh ngạc.
Diệp Quân thu ánh mắt lại, nhìn vào trong, trong điện còn có hai người, đều là nam.
Thấy Diệp Quân và Tống Chỉ Ngôn, hai người đàn ông đứng lên chắp tay chào: “Tống gia chủ”.
Tống Chỉ Ngôn mỉm cười: “Cố huynh, Lý huynh”.
Hai người kia khẽ gật đầu, đồng thời nhìn về phía Diệp Quân.
Tống Chỉ Ngôn dùng huyền khí truyền âm cho Diệp Quân: “Thành Vĩnh Dạ có tám gia tộc lớn, hai người trước mặt lần lượt là Cố Thần - thế tử nhà họ Cố và Lý Minh - thế tử nhà họ Lý, cả hai đều nằm trong tám gia tộc lớn”.
Tám gia tộc lớn!
Diệp Quân nhìn Tống Chỉ Ngôn với vẻ trầm mặc.
Trong tám gia tộc lớn, chỉ có ba gia tộc ở đây, chứng tỏ năm gia tộc còn lại đứng về phía gia tộc Vĩnh Dạ.
Tống Chỉ Ngôn ngồi xuống, Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, ngồi bên cạnh Tống Chỉ Ngôn.
Thấy vẻ nghi hoặc của Lý Minh và Cố Thần, Tống Chỉ Ngôn cười nói: “Đây là Diệp Quân, một vị anh họ xa của ta”.
Anh họ!
Nghe vậy, hai người Lý Minh nhìn Diệp Quân với vẻ nghi ngờ.
Đại điện này không phải nơi người bình thường có thể bước vào.
Thấy vẻ nghi ngờ của họ, Tống Chỉ Ngôn cũng không nhiều lời, cô ta nhìn Diệp Quân, dùng huyền khí truyền âm: “Thư Nhu đang tiếp đãi những thế gia yếu hơn ở ngoài sảnh, lát nữa sẽ tới đây. Ở đây đều là những người ủng hộ cốt lõi của cô ấy”.
Diệp Quân mỉm cười đáp: “Ít ỏi quá nhỉ?”
Nghe vậy, Tống Chỉ Ngôn giật mình, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nhìn mấy người có mặt, hắn có thể đoán ra gia tộc Vĩnh Hằng chắc chắn còn còn có con át chủ bài khác.