Lúc này mấy người Từ Thiên đã không còn cảm giác gì nữa.
Ngoài sự kinh hãi, còn có vẻ sợ hãi, vẻ sợ hãi khó có thể hình dung.
Đó là cường giả cảnh giới Khai Đạo đấy.
Hiện giờ đó là sự tồn tại đỉnh cao trong thế giới và nhận thức của họ, mà họ cũng là một trong những sự tồn tại đỉnh cao này.
Thế nhưng lúc này kiếm tu nữ váy trắng này lại giết cảnh giới Khai Đạo như giết một con gà.
Quả thật là hệt như giết gà.
Cảnh giới Khai Đạo nhỏ bé như kiến.
Lúc này trong lòng các cường giả Đại Chu đều có cảm xúc phức tạp vô hình.
Tu đạo một đời cứ tưởng mình đã là sự tồn tại cao nhất rồi, nhưng lúc này có người dùng sự thật nói cho họ biết, họ chẳng qua rất nhỏ bé.
Thế gian này ai ai cũng là ếch ngồi đáy giếng, chẳng qua miệng giếng của vài người quá nhỏ, có người miệng giếng to hơn một chút.
Nhưng trước mặt những người nào đó thì chẳng có sự khác biệt nào.
Như ở trước mặt kiếm tu nữ váy trắng này, đám cảnh giới Khai Đạo như họ chẳng khác nào là kiến.
Lúc này đạo tâm của tất cả cường giả đều sụp đổ, trong lòng có thần.
Diệp Quân vẫn ổn hơn một chút, vì hắn đã quen rồi.
“Ha ha”.
Thập điện chủ ở đằng xa bỗng bật cười thành tiếng, nụ cười cực kỳ thê lương.
Ông ta không ngờ lại có ngày mình bị người ta giết chết.
Lúc này đạo tâm của ông ta cũng sụp đổ. Thập điện chủ nhìn người phụ nữ váy trắng, đang định nói gì đó nhưng lúc này bà ấy vung tay lên, ông ta biến thành tro tàn.
Lập tức bị tiêu diệt triệt để.
Mọi người: “…”
Người phụ nữ váy trắng chậm rãi xoay người lại nhìn Diệp Quân: “Ta vẫn chưa giết đủ”.
Nói rồi bà ấy nhìn các cường giả Đại Chu.
Đại Chu: “?”
Diệp Quân vội nói: “Cô cô, người của mình, họ đều là người của mình”.
Người phụ nữ váy trắng lạnh nhạt nhìn Diệp Quân, sau đó xòe tay ra nhẹ nhàng nắm lại.
Ầm!
Thời không phía xa bỗng rung lên, ngay sau đó vô số năng lượng bí ẩn tụ lại từ bốn phía.
Mọi người hơi khó hiểu.
Đây là đang làm gì thế?
Diệp Quân cũng hơi khó hiểu, cô cô làm gì thế nhỉ?
Không lâu sau năng lượng đằng xa tụ lại một chỗ, từng linh hồn xuất hiện trong ánh mắt đầy vẻ ngờ vực của mọi người.
“A!”