Nói đến đây cô ấy nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Đi bước nào hay bước đó, ta cũng không gấp”.
Lâu Đắc Nguyệt khẽ gật đầu: “Diệp công tử, ta có một ý, ngươi nghe thử xem nhé?”
Diệp Quân nói: “Mời nói”.
Lâu Đắc Nguyệt nghiêm túc nói: “Ta muốn hợp tác với ngươi”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Hợp tác ư?”
Lâu Đắc Nguyệt gật đầu: “Ừ, hợp tác”.
Diệp Quân nói: “Hợp tác thế nào?”
Lâu Đắc Nguyệt nói: “Giao lưu văn minh”.
Nghe thế vẻ mặt Thanh Tri ở bên cạnh đột nhiên trở nên nghiêm túc, vì năm đó tộc trưởng của tộc Tiên Linh đã từng đề xuất trao đổi văn minh với Lâu Đắc Nguyệt nhưng Lâu Đắc Nguyệt đã từ chối.
Trao đổi văn minh là gì?
Tức là hai nền văn minh trao đổi kỹ thuật và võ đạo đỉnh cấp với nhau.
Năm đó tộc Tiên Linh muốn trao đổi với Lâu Đắc Nguyệt nhưng Lâu Đắc Nguyệt từ chối, mặc dù tộc Tiên Linh không vui lắm nhưng cũng không dám cưỡng cầu.
Tuy rằng bây giờ nền văn minh Thần Tri đã suy tàn hoàn toàn nhưng nền văn minh này không phải là không để lại con át chủ bài và đường lui.
Tộc Tiên Linh có điều kiêng kỵ nên mọi người vẫn luôn không gây mâu thuẫn với nhau.
Đương nhiên, nguyên nhân chính là vì Lâu Đắc Nguyệt và Thanh Tri có quan hệ khá tốt, hai bên vẫn luôn giao thiệp với nhau nên tộc Tiên Linh cũng không muốn quá mức tuyệt tình.
Cứ đi từng bước một cũng không phải không được.
Diệp Quân hơi tò mò: “Lâu cô nương, giao lưu văn minh hả?”
Thanh Tri cười nói: “Tức là hai nền văn minh trao đổi kỹ thuật văn minh, công pháp, thần thông của mình”.
Diệp Quân nhìn Lâu Đắc Nguyệt: “Lâu cô nương muốn biết về thời không đặc biệt đó à?”
Lâu Đắc Nguyệt cũng không giấu giếm, khẽ gật đầu.
Diệp Quân cười khổ: “Không giấu gì hai người, ta cũng đang nghiên cứu thời không này, thời không này quá mức huyền bí, cho dù là đến giờ ta cũng chỉ nghiên cứu được một chút thôi”.
Lâu Đắc Nguyệt hơi nghi ngờ: “Cô cô của ngươi không truyền lại huyền bí của thời không này cho ngươi à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không, bà ấy bảo ta tự mình tu luyện”.
Lâu Đắc Nguyệt ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Vậy thế này thì sao, ta và ngươi cùng nghiên cứu xem như là báo đáp, ta sẵn lòng chia sẻ nền văn minh Thần Tri của ta với Diệp công tử”.
Diệp Quân không do dự gật đầu ngay: “Được”.
Lâu Đắc Nguyệt nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, không giấu gì ngươi, ngươi sẽ hơi thiệt thòi …”
Diệp Quân lại xua tay: “Nếu cô là bạn của cô nương Thanh Tri thì là bạn của ta, mà nếu đã là bạn thì đừng so đo những thứ này”.
Nghe thế, Thanh Tri ở bên cạnh nhìn Diệp Quân, gương mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười.
Lâu Đắc Nguyệt nhìn Diệp Quân, khẽ gật đầu: “Được”.