Tả tướng siết chặt hai tay, khó tin nói: “Từ Nhu, bà…”
Từ Nhu chậm rãi đi về phía đằng xa, khẽ nói: “Muốn cho đại tỷ ra ngoài thì phải hóa giải hận thù giữa hai vũ trụ, chỉ có cách duy nhất đó thôi”.
Tả tướng im lặng không lên tiếng, bà ta muốn phản đối, nói đúng hơn là khiển trách, vì bà ta nghĩ hành vi này rất đê tiện, rất vô liêm sỉ.
Nhưng bà ta lại không nói được mấy lời quở trách đó.
Chân Thần!
Bắt đầu từ rất lâu, Chân Thần đã trấn áp Vũ Trụ Kiếp, bà ta đã trả giá quá nhiều cho Chân vũ trụ, nghe hàm ý của Từ Nhu thì có lẽ Vũ Trụ Kiếp này sắp không trấn áp được nữa.
Nếu không thể trấn áp, đến lúc đó Chân Thần có gặp nguy hiểm không?
Bà ta không biết.
Vì thật ra bà ta cũng không biết hiện giờ rốt cuộc Chân Thần mạnh thế nào, hơn nữa ân oán giữa Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên…
Nghĩ đến đây, Tả tướng bỗng hơi phiền lòng.
Từ Nhu cười nói: “Đừng nghĩ nhiều thế, ta sẽ gánh chịu hết tất cả nhân quả của chuyện này”.
Tả tướng lắc đầu: “Từ Nhu, ta đã từng điều tra Diệp công tử đó, người này khác với các kiếm tu khác, bình thường hắn rất khiêm tốn nhã nhặn và tử tế với người khác, nhưng nếu hắn tức giận thì lại quyết đoán và tàn nhẫn hơn cha hắn, bà làm thế, ta sợ sau này sẽ phản tác dụng, cho dù thành công, ta sợ hắn cũng sẽ không tha cho bà…”
Từ Nhu vén mái tóc bị gió thổi bay vào bên tai, khẽ cười nói: “Ta hiểu rõ tính tình của hắn nhất, ta cũng biết cuối cùng mình sẽ có kết cục gì nhưng có một số việc ta không thể không làm”.
Tả tướng thở dài.
Từ Nhu nói tiếp: “Điều ta lo là sau này…”
Tả tướng nhìn Từ Nhu: “Sau này ư?”
Từ Nhu gật đầu: “Mặc dù thực lực của Vĩnh Sinh Đại Đế rất mạnh nhưng do hạn chế của thời đại, trong mắt ông ta chỉ có chủ nhân bút Đại Đạo, thế nên sẽ không suy xét thấu đáo, điều ta lo lắng là chủ nhân bút Đại Đạo…”
Nói rồi nàng ấy nheo mắt: “Lần này tất cả cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh đều không bị giết mà chỉ bị trấn áp, chắc chắn là do người này cố ý làm vậy, người này đang có mưu đồ gì…”
Chủ nhân bút Đại Đạo!
Tả tướng trầm giọng nói: “Năm đó ông ta đánh với đại tỷ, lẽ nào là cố ý để thua đại tỷ?”
Từ Nhu lắc đầu: “Không đến nổi, trận chiến năm đó đúng là ông ta không đánh lại đại tỷ”.
Nói rồi nàng ấy thở dài: “Đạo hạnh của ta vẫn còn thấp kém, không thể đoán được ý đồ của người này, cho dù có đoán được cũng không dám đối đầu với ông ta”.
Tả tướng hỏi: “Bà nghĩ ông ta đang mưu đồ điều gì?”
Từ Nhu gật đầu.
Tả tướng nói: “Cần ta phái người điều tra không?”