Diệp Quân lại lấy ra một viên đan dược đút cho Táng Cương, một lát sau, sắc mặt Táng Cương rốt cuộc đã tốt hơn.
Qua hồi lâu, Táng Cương chậm rãi mở mắt ra, lần này, cô bé không ra tay, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn cô bé, không nói gì.
Ngay lúc này, một người đàn ông đột nhiên đi vài, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía người đàn ông, người đàn ông nhìn Táng Cương trước mặt Diệp Quân, sau đó nói: “Ta không có ý xấu”.
Diệp Quân nói: “Có chuyện gì?”
Người đàn ông trầm trọng nói: “Bọn ta phát hiện có một trận pháp dịch chuyển ở trong dãy núi cách đây trăm dặm phía bên phải, nó được các thế lực Thiên Giới năm xưa xây dựng, hiện tại vẫn có thể sử dụng được, bọn ta muốn đi tới đó, nhưng bên đó tương đối nguy hiểm, bởi vì ở đó có một chút linh thú, vì vậy, bọn ta muốn tìm một số người giỏi chiến đấu…”
Hiển nhiên, Táng Cương ở trong mắt bọn họ là người vô cùng giỏi chiến đấu.
Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Có trận pháp dịch chuyển ư?”
Người đàn ông gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân nói: “Chúng ta đi”.
Diệp Quân phải về lại Thiên Giới, lần này hắn phải đi tìm Long Đại, bởi vì Long Đại có thể thông báo cho Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên.
Không có cách nào, cô cô của hắn yêu cầu hắn không thể sử dụng bất kỳ chỗ dựa hay thân phận nào, vì vậy hắn chỉ có thể tuân theo nội quy của học viện, làm theo quy trình bình thường.
Dĩ nhiên, người bình thường chắc chắn rất khó thực hiện theo các quy trình bình thường.
Nhưng
Không có cách nào, bây giờ chỉ có cách này.
Người đàn ông trầm giọng nói: “Bây giờ chúng ta đi”.
Diệp Quân nói: “Được”.
Người đàn ông nhìn Táng Cương đang nằm dưới đất, muốn nói lại thôi.
Diệp Quân nói: “Không sao, cô bé chỉ hơi yếu, sẽ sớm bình phục thôi”.
Người đàn ông gật đầu một cái: “Vậy chúng ta đi”.
Nói xong, gã xoay người rời đi.
Diệp Quân Nhìn về phía Chúc Đào và thím Khương: “Đào huynh, thím Khương, hai người ở lại đây đi, đến lúc đó ta sẽ tới đón hai người”.
Chúc Đào và thím Khương đều là người bình thường, ở lại đây sẽ an toàn hơn.
Chúc Đào gật đầu: “Được, Diệp đệ, ngươi chú ý an toàn”.
Diệp Quân gật đầu một cái, sau đó hắn cõng Táng Cương đi.
Nhìn Diệp Quân và Táng Cương rời đi, Chúc Đào nắm chặt tay thím Khương, nhẹ giọng nói: “Diệp đệ là một người rất tốt…”
Thím Khương hơi gật đầu, kể từ khi biết Diệp Quân đưa tấm Thiên Huyền Lệnh duy nhất cho Chúc Đào, thím Khương càng ngày càng hài lòng với Diệp Quân, đồng thời cũng cảm thấy hơi hối hận, lúc đầu bà ta thật sự hơi xấu tính.
Mà lần đầu tiên bà ta cảm thấy lòng tốt của chồng mình là một điều tốt, bởi vì nếu không phải chồng tốt bụng, Chúc Hạnh Nhiễm cũng không thể an toàn rời khỏi nơi này…
Có lúc, người tốt vẫn được báo đáp.
...
Diệp Quân cõng Táng Cương đi theo người đàn ông đi ra ngoài, dĩ nhiên hắn phải dẫn theo cô bé này, không chỉ vì an toàn của cô bé mà còn vì sự an toàn của người khác.
Cô bé này thật sự là thuộc loại người một lời không hợp thì đâm chết luôn.
Diệp Quân cõng Táng Cương đi theo người đàn ông tới cửa thành, lúc này ở đây tụ tập mười mấy người, nhìn một lượt tất cả đều là người ác, khi bọn họ nhìn thấy Diệp Quân và Táng Cương, đều nhíu mày lại.
Có người đột nhiên nói: “Chiêm Phó, ngươi chắc chắn hai người họ có thể chứ?”
Người đàn ông tên Chiêm Phó nhìn Diệp Quân và Táng Cương: “Có thể”.
Người nọ còn muốn nói gì đó, Chiêm Phó nhìn gã một cái: “Nói nhảm cái gì, đi”.
Người nọ hiển nhiên hơi sợ Chiêm Phó, không dám nói gì nữa.
Mọi người lên đường đi tới mục tiêu.