Hách Liên Kỳ lắc đầu, ông lão tỏ vẻ nghi hoặc.
Hách Liên Kỳ: “Tam thúc, ta biết mặt lợi hại của chuyện này. Nhưng nếu bây giờ chúng ta đuổi hắn đi thì mới là làm chuyện ngu xuẩn”.
Ông lão càng thêm khó hiểu.
Hách Liên Kỳ giải thích: “Tam thúc, khi đánh giá bất kỳ chuyện gì không thể chỉ nhìn vào mặt lợi hại trước mắt, mà phải nhìn một cách bao quát. Hắn bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã chứng tỏ hắn và thế lực phía sau hắn không hề đơn giản. Điều này không còn gì để bàn cãi, hơn nữa hắn còn là đệ đệ của Diệp An”.
Sau đó, cô ấy ngập ngừng một lát mới nói tiếp: “Nếu giờ chúng ta đuổi hắn đi thì sẽ được lợi từ Sáng Thế Đạo Điện ư? Không hề, họ không nể nang gì mình đâu. Không chỉ vậy, chúng ta còn đắc tội với Diệp An, cũng khiến người ngoài chê cười. Dẫu sao, ta và Diệp An cũng là bạn bè, mà chuyện này thì ai cũng biết. Nếu giờ ta đuổi đệ đệ của cô ấy đi thì người ngoài sẽ đánh giá chúng ta ra sao? Ta phải đối mặt với Diệp An thế nào?”
Ông lão trầm mặc nói: “Nhưng hắn vẫn đang bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã, nếu không rạch ròi quan hệ với hắn thì cả gia tộc Hách Liên cũng bị vạ lây”.
Hách Liên Kỳ lắc đầu: “Ta thấy chúng ta nên nhìn dưới một góc độ khác”.
Ông lão nhìn Hách Liên Kỳ, cô ta nói: “Tam thúc, từ góc độ tình cảm mà nói thì giờ nếu ta đuổi đệ đệ của Diệp An ra ngoài, sau đó hắn bị giết thì ta sẽ mất nghĩa khí, ta không muốn làm vậy. Nếu nhìn dưới góc độ lợi ích của gia tộc thì ta thấy chúng ta có thể đầu tư một chút”.
Ông lão cau mày hỏi: “Đầu tư vào cậu thiếu niên kia ư?”
Hách Liên Kỳ: “Không, mà là Diệp An”.
Diệp An!
Nghe xong, ông lão chỉ im lặng.
Ông ấy có biết danh tiếng của Diệp An, cô gái này vừa đến vực Cửu Châu đã chinh phục bảng xếp hạng ngay, sau đó đi thẳng vào tốp mười. Có thể nói là người người tiến vào bảng xếp hạng nhanh nhất trong lịch sử của vực Cửu Châu.
Cô ấy chắc chắn không phải người bình thường.
Hách Liên Kỳ nói tiếp: “Ta nghĩ có thể đánh cược một phen. Tam thúc, chắc thúc cũng biết nhiều năm qua, gia tộc mình có rất ít đồng minh. Lý do cũng bởi chúng ta quá thận trọng, nhưng thúc cũng biết mà, muốn làm được việc lớn thì buộc phải mạo hiểm”.
Ông lão: “Ta hiểu ý của tiểu thư, nhưng đó là Sáng Thế Đạo Điện đấy”.
Hách Liên Kỳ híp mắt lại: “Vì là Sáng Thế Đạo Điện nên mới đáng để mình đánh cược”.
Ông lão đã hiểu ý của Hách Liên Kỳ.
Người bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã chắc chắn không đơn giản.
Hách Liên Kỳ: “Ta và Diệp An quen biết đã lâu nhưng ta không hề biết gì về thế lực đứng sau cô ấy cả. Song, từ lời nói và hành động của cô ấy có thể thấy đó là một thế lực phi thường…”
Ông lão thở dài nói: “Ta hiểu ý tiểu thư rồi, nhưng chắc tiểu thư cũng biết Sáng Thế Đạo Điện mạnh cỡ nào. Chuyện này chúng ta không thể tự quyết định trong đôi ba câu được, phải hỏi ý kiến gia chủ”.
Hách Liên Kỳ gật đầu: “Được”.
Ông lão quay người rời đi.
Hách Liên Kỳ chầm chậm nhắm mắt lại.
Sở dĩ cô ta đến vực Cửu Châu là vì muốn làm chuyện lớn, trực giác cho cô ta biết Diệp Quân này chính là cơ hội của cô ta.
Đương nhiên không phải cô ta nổi hứng bất chợt hay suy nghĩ trong lúc nóng vội. Sau thời gian quen biết Diệp An, cô ta phát hiện điều đáng sợ nhất ở Diệp An không phải thiên bẩm, mà là lời nói cùng hành động. Cô ta luôn rất tự tin, tuy tiếp xúc với những người có thân phận hiển hách như Hách Liên Kỳ, Diệp An vẫn thích ứng một cách ngon lành.
Sự tự tin ấy không đơn giản là dựa vào thiên bẩm.
Khi nhìn thấy Diệp Quân, Hách Liên Kỳ phát hiện trên người hắn cũng có sự tự tin ấy. Dù tiếp xúc với Hách Liên Kỳ hay Bàn Lăng thì hắn vẫn rất bình tĩnh và ứng đối thoả đáng. Hơn nữa, có một chi tiết nhỏ chính là lúc nhắc đến Sáng Thế Đạo Điện, Diệp Quân chẳng hề có vẻ sợ hãi chút nào.
Những điều ấy chứng tỏ tỷ đệ nhà này không đơn giản.
Đó cũng là lý do mà ban nãy cô ta trực tiếp đối đầu với Kim Nguyên, dù cuối cùng cô ta không giúp được tỷ đệ họ thì hành động bãn nãy của cô ta cũng đủ ân tình rồi.
Hách Liên Kỳ chợt lắc đầu cười, cô ta thấy hơi ngưỡng mộ Diệp An.