Diệp Quân nói: “Nắm tay hả?”
Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng”.
Diệp Quân bảo: “Được”.
Hắn thật sự muốn thấy thanh kiếm đó, có thể khiến ông nội sử dụng, vậy chắc chắn không phải kiếm bình thường.
Hiên Viên Lăng nói: “Nếu đã diễn thì diễn cho thật một chút, bắt đầu từ bây giờ anh đừng gọi tôi là cô Lăng nữa, gọi tôi là Lăng Nhi, biết chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Hiên Viên Lăng gật đầu: “Còn nữa, lúc bình thường cố gắng tỏ ra thân mật hơn chút nữa. Anh đừng nghĩ nhiều, chúng ta chỉ diễn thôi, biết không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hiên Viên Lăng cười: “Anh có thích thanh kiếm nào ở đây không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Hiên Viên Lăng nói: “Vậy tôi đưa anh ra ngoài đi dạo nhé”.
Diệp Quân cười bảo: “Được”.
Nói xong hắn bước ra ngoài.
Hiên Viên Lăng bỗng gọi: “Này”.
Diệp Quân quay sang nhìn Hiên Viên Lăng với vẻ khó hiểu.
Hiên Viên Lăng nháy mắt: “Anh quên điều vừa nói rồi à?”
Diệp Quân lưỡng lự, sau đó chủ động nắm tay Hiên Viên Lăng: “Đi thôi”.
Được Diệp Quân nắm tay, mặt Hiên Viên Lăng thoáng chốc đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn, nhưng cô ấy vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Diệp Quân nói: “Lăng… Nhi… Chuyện là, cô giúp tôi có được Kiếm Tổ của nhà các cô thì cô được lợi ích gì?”
Hiên Viên Lăng nhìn hắn: “Sau này anh sẽ biết thôi”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
Sau khi hai người rời khỏi Kiếm Các, Hiên Viên Lăng dẫn Diệp Quân đi tới ngọn núi phía sau, trên dường đi, hai người thu hút rất nhiều người của nhà Hiên Viên chú ý. Chẳng mấy chốc, tin hai người nắm tay nhau đi dạo đã truyền khắp nhà Hiên Viên.
Mặt Hiên Viên Lăng đỏ ửng, may có mạn che mặt, nếu không đỏ thế này cô ấy chẳng có mặt mũi mà nhìn người khác.
Nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh, Diệp Quân đột nhiên dừng lại, hắn buông tay, sau đó nghiêm túc nói: “Cô Lăng, tôi thấy thế này không ổn”.
Hiên Viên Lăng khó hiểu nhìn Diệp Quân: “Sao thế?”
Diệp Quân lắc đầu: “Cô Lăng, chuyện này đương nhiên không có ảnh hưởng gì với tôi, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của cô. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này làm sao cô lập gia đình được nữa?”
Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chuyện này là tôi không nghĩ chu đáo, lát nữa chúng ta nói rõ với bố mẹ cô đi, chắc còn có thể cứu vãn”.
Hiên Viên Lăng nói: “Anh không muốn thanh kiếm đó nữa à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Tôi rất tò mò về thanh kiếm đó, muốn được thấy nó, nhưng tôi thấy cách này không ổn, chủ yếu là sẽ không ảnh hưởng tốt đến cô”.