Từ Thụ hay Bát Uyển?
Diệp Quân nói xong, Từ Thụ nhìn hắn không trả lời.
Từ Nhu ở một bên nhìn hai người, cũng không lên tiếng.
Thoáng chốc bầu không khí trở nên căng thẳng.
Dưới ánh mắt chăm chú của Diệp Quân, Từ Thụ định nói gì đó thì Diệp Quân khẽ nói: “Đừng nói nữa”.
Hắn vừa nói vừa bế Từ Thụ, sau đó đi về phía căn phòng bên cạnh.
Diệp Quân nhẹ nhàng đặt Từ Thụ lên giường, sau đó nằm bên cạnh, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa bụng nàng ta.
Từ Thụ bỗng nắm lấy tay Diệp Quân đang xoa trên bụng nàng ta, khẽ nói: “Ta biết huynh đang trách ta”.
Mục đích của Từ Thụ là dẫn dụ Diệp Quân đến đây nhưng nếu Từ Thụ không đến, Diệp Quân không chắc sẽ đến.
Từ Thụ chọn đến đây.
Diệp Quân không nói gì.
Từ Thụ nói tiếp: “Đến đây không phải vì Tiểu Nhu, là vì bản thân ta muốn gặp đại tỷ”.
Diệp Quân vẫn không lên tiếng.
Từ Thụ xoay người đối diện với Diệp Quân, nàng ta nhìn Diệp Quân: “Thật đó”.
Diệp Quân ôm khẽ lấy eo Từ Thụ nói: “Ta biết”.
Từ Thụ nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân cúi đầu hôn nhẹ lên trán Từ Thụ, sau đó lại nói: “Ta biết rồi”.
Từ Thụ vùi đầu vào vào ngực Diệp Quân, khẽ nói: “Ta biết người huynh thích là Bát Uyển chứ không phải Từ Thụ…”
Diệp Quân hôn lên khóe môi Từ Thụ, sau đó nói: “Ta nghĩ giữa chúng ta không nên có những ngăn cách này, nếu không mọi người sẽ rất mệt mỏi”.
Từ Thụ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười: “Muội nghĩ sao?”
Từ Thụ nói: “Nhưng nếu không nói ra, trong lòng sẽ có khúc mắc”.
Diệp Quân im lặng.
Từ Thụ nhìn Diệp Quân: “Nói đi”.
Diệp Quân im lặng hồi lâu nói: “Đứa trẻ này là vì Từ Nhu tính kế hay thật sự là ngoài ý muốn?”
Từ Thụ nói: “Ngoài ý muốn”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Từ Thụ nhẹ nhàng ôm lấy hắn, khẽ nói: “Ta vẫn chưa đến mức bán nhan sắc, hôm đó làm như thế với huynh là vì ta biết nếu hồi phục tất cả ký ức, giữa chúng ta có thể có thể sẽ…”
Nói rồi nàng ta khẽ lắc đầu: “Chỉ là không ngờ một lần đã có”.
Nói đến đây mặt nàng ta đỏ ửng.
Diệp Quân gật đầu, trong lòng không còn khúc mắc nữa, mỉm cười: “Vậy chúng ta thoải mái sống đi”.
Sống!