Ở nơi xa, Diệp Quân nhìn về kiếm Thanh Huyên trong tay, không thể không nói, lúc này hắn cũng hơi kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện ra, thực lực của hắn càng mạnh, giới hạn cao nhất của kiếm Thanh Huyên sẽ càng cao.
Thanh kiếm này thật sự không có giới hạn cao nhất!
Đáng tiếc, sức mạnh của thanh kiếm này không thuộc về hắn.
Đương nhiên, bây giờ hắn sẽ không ngu xuẩn tới mức không dùng thanh kiếm Thanh Huyên này, cảnh giới hiện tại của hắn và ba người trước mắt vẫn chênh lệch rất lớn, nếu không dùng kiếm Thanh Huyên và nhờ sức mạnh của Tháp gia giúp đỡ, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của ba người này, hơn nữa bây giờ hắn chỉ có thời gian một giờ, vì vậy, hắn cần tiêu diệt ba vị thần hầu này trong một giờ.
Diệp Quân chậm rãi quay đầu nhìn về phía Ngự thần hầu ở phía xa, lúc này, mặc dù thân xác của Ngự thần hầu chưa tan nát hoàn toàn, nhưng đã giống một tấm thủy tinh bị va đập mạnh, toàn là vết rạn, sẽ tan nát hoàn toàn bất cứ lúc nào.
Dưới chân Diệp Quân, kiếm quang lập lòe, ngay lúc hắn đang định ra tay, bấy giờ, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên bao phủ lấy hắn.
Diệp Quân quay đầu nhìn sang, chỗ không xa, thời không đột nhiên vỡ nát, người một đàn ông trung niên chậm rãi đi ra.
Nhìn thấy người tới, Diệp Quân cau mày lại.
Người tới chính là Tả Lâu.
Mà đằng sau Tả Lâu, còn có hàng trăm cường giả đỉnh cấp, ánh mắt của những cường giả này đều kiên định, vẻ mặt tỏa ra khí tức đáng sợ.
Thần Châu Vệ!
Thần Châu Vệ cũng được gọi là đội hộ vệ số một của vực Cửu Châu, là đội vệ binh vừa tinh nhuệ vừa cực kì thần bí do nhà họ Tả ở Thần Châu bồi dưỡng ra, đừng nói người ngoài, cho dù là nhà họ Tả cũng không có bao nhiêu người được gặp bọn họ.
Mà lúc này, tất cả cường giả của đội vệ binh đều xuất hiện ở đây.
Họ muốn làm gì?
Mọi người đều hơi nghi ngờ.
Tả Lâu nhìn Diệp Quân tay cầm hai kiếm ở phía xa, “Diệp công tử, ta nghĩ ngươi hơi quá đáng rồi đấy.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở hiện trường đều ngơ ngác.
Nhưng rất nhanh, có người đã tỉnh táo lại.
Người tỉnh táo trước tiên là Châu Chủ của Vũ Châu, sắc mặt của ông ta đột nhiên trở nên khó coi, ông ta nhìn chằm chằm vào Tả Lâu, tức giận vô cùng.
Tên Tả Lâu xuất hiện vào lúc này là để chọn phe!
Tả Lâu nhìn Diệp Quân ở phía xa, vẻ mặt bình tĩnh, sở dĩ ông ta xuất hiện là vì Sáng Thế Đạo Điện đã bày tỏ ý tốt.
Bởi vì lúc bắt đầu, Thần Châu không tiếp xúc với Sáng Thế Đạo Điện, điều này khiến binh đoàn đánh thuê Thức Thần và Thần Châu cướp được cơ hội quyết định, còn bây giờ, Ngự thần hầu và Diệp Quân đánh nhau, Ngự thần hầu đang trong tình cảnh bất lợi, điều này đối với ông ta mà nói, chắc chắn là một cơ hội cực kì hiếm khó.
Đương nhiên, nếu muốn đảm bảo thêm một chút, là để Diệp Quân và ba vị thần hầu này tiếp tục đánh nhau, bởi vì càng đánh lâu, thế lực đằng sau của Diệp Quân rất có khả năng sẽ xuất hiện, thế thì nhà họ Tả có thể biết được thực lực thật sự của thế lực đằng sau Diệp Quân.
Nhưng ông ta không lựa chọn cách an toàn này!
Bởi vì ông ta dám khẳng định, chắc chắn thế lực đằng sau Diệp Quân không mạnh bằng Sáng Thế Đạo Điện, nếu thế lực đằng sau Diệp Quân xuất hiện mà bị Sáng Thế Đạo Điện đàn áp tiêu diệt, lúc đó, dù nhà họ Tả bọn họ xuất hiện cũng đã không còn bất kì ý nghĩa gì nữa.
Thêu hoa trên gấm vĩnh viễn không bằng một miếng khi đói bằng một gói khi no!
Bây giờ ông ta dẫn người xuất hiện ủng hộ mạnh mẽ chính là một miếng khi đói bằng một gói khi no.
Ông ta muốn khiến Thần Châu vốn ở thế bị động trở thành chủ động.
Nghe thấy lời Tả Lâu nói, Diệp Quân cau mày lại, hắn nhìn chằm chằm vào Tả Lâu, “Ta và Tả Nhạn cô nương là bạn bè.”
“Diệp công tử!”
Tả Lâu ngắt lời Diệp Quân, “Trước nay Nhạn Nhi và ngươi không phải là bạn bè gì, nhà họ Tả ta và ngươi không có bất kì quan hệ gì, mong ngươi đừng bám víu quan hệ bậy bạ”.
Diệp Quân nhìn Tả Lâu, không nói gì.
Tả Lâu tiếp tục nói: “Diệp công tử.”
Diệp Quân đột nhiên nói: “Đừng nói nhảm nữa, nếu nhà họ Tả chọn giúp Sáng Thế Đạo Điện, vậy chúng ta chính là kẻ địch, nếu đã là kẻ địch, thì đánh là được rồi”.