Cứ như vậy, ba người đi theo Táng Cương từ trưa đến chạng vạng tối, đến lúc trời sắp tối hẳn thì họ đã đến một tòa thành đổ nát.
Lúc này, rất nhiều người tụ tập ở tòa thành đổ nát này.
Khi bốn người bước vào đường phố, nhiều người nhìn bọn họ bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
Đúng lúc này, một người đàn ông đột nhiên đứng trước mặt Táng Cương, người đàn ông nhìn Táng Cương cười nói: “Thì ra là một cô gái, nào, gọi một tiếng anh trai nghe nào…”
Vừa nói, gã đưa tay chạm vào mặt Táng Cương.
Táng Cương bất ngờ dùng đao đâm vào cổ người đàn ông, máu phun ra như suối.
Táng Cương đột nhiên rút đao ra, máu càng phun trào dữ dội.
Người đàn ông ngã xuống đất, hai tay ôm cổ, hoảng sợ nhìn Táng Cương, cơ thể không ngừng co giật.
Táng Cương ngồi xổm xuống, đâm hai đao vào mắt gã…
Diệp Quân: “…”
Chúc Đào và thím Khương sợ hãi nhìn Táng Cương.
Mà những người đang quan sát xung quanh trong tối lúc này đều hoảng sợ, cô bé này thật sự rất tàn nhẫn.
Táng Cương đứng dậy, đi về phía xa.
Diệp Quân đưa Chúc Đào và thím Khương đi theo, Chúc Đào đột nhiên kéo tay áo Diệp Quân: “Diệp đệ, chúng ta… vẫn đi theo cô bé sao?”
Gã thật sự hơi sợ cô bé không nói lời nào này.
Diệp Quân nhìn Táng Cương: “Đi theo cô bé, sẽ an toàn hơn”.
Kể từ khi tới đây hắn chưa từng tu luyện, vì vậy khi tu vi bị phong ấn, hắn thực sự sẽ trở thành một người bình thường.
Nếu chỉ một mình hắn thì không sợ, nhưng dẫn theo Chúc Đào và thím Khương… Dù sao, hắn cảm thấy đi theo Táng Cương sẽ an toàn hơn chút.
Cứ như thế, Diệp Quân dẫn vợ chồng Chúc Đào đi theo Táng Cương đến một đại điện, đại điện này rất cũ nát, gió lùa vào từ bốn phía.
Sau khi Táng Cương đi vào, cô bé tìm một ít cành cây khô, rồi lấy từ trong túi ra một hộp diêm để nhóm lửa, sau đó, cô bé lại lấy từ trong túi ra một cái bánh bao, vừa đọc sách vừa ăn.
Vợ chồng Chúc Đào không dám tới gần cô bé, ngồi sang bên kia, cũng đốt một đống lửa.
Diệp Quân nhìn quyển sách trên tay Táng Cương, lần này hắn hơi kinh ngạc, vì hắn phát hiện sách Táng Cương đọc không phải là sách giải phẫu gì đó, mà là một cuốn sách về đao pháp, nhưng nó chẳng qua chỉ là một quyển sách đao pháp cơ bản.
Lúc này, Táng Cương đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân, tuy rằng trên người cô bé toàn là máu, nhưng ánh mắt lại rất sạch sẽ trong trẻo.
Diệp Quân nói: “Sao vậy?”
Táng Cương lật cuốn sách lại, chỉ vào một chữ trong đó: “Đọc thế nào?”
Diệp Quân nhìn chữ kia một cái, sau đó nói: “Thô…”
Táng Cương nhìn Diệp Quân: “Có nghĩa gì?”
Diệp Quân nói: “Ngươi có thể hiểu thành thô lỗ…”
Táng Cương gật đầu, sau đó tiếp tục đọc sách.
Diệp Quân nhìn Táng Cương, sau đó đi về phía vợ chồng Chúc Đào, Chúc Đào đột nhiên lấy từ trong túi ra một cái bánh bao đưa cho Diệp Quân,
“Diệp đệ, ngươi ăn đi”.
Diệp Quân nhận lấy bánh bao, khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Cảm ơn”.
Chúc Đào muốn nói lại thôi.
Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”
Chúc Đào thấp giọng thở dài: “Diệp đệ, nếu sớm biết ngươi chỉ có một tấm Thiên Huyền Lệnh, ta sẽ… Thật xin lỗi”.
Gã tưởng rằng Diệp Quân có hai tấm Thiên Huyền Lệnh, nhưng bây giờ xem ra Diệp Quân hẳn chỉ có một tấm, nếu có hai tấm thì Diệp Quân đã sớm rời khỏi nơi này.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Không sao, huynh đừng nghĩ nhiều”.
Chúc Đào lại thở dài, cảm thấy rất áy náy.
Diệp Quân cắn một miếng bánh bao, sau đó nói: “Chúng ta ở đây nghỉ ngơi thật tốt trước đã”.
Chúc Đào gật đầu: “Được”.