Một lúc lâu sau, Bát Uyển chôn một đống xương xuống đất.
Diệp Quân nhìn Bát Uyển, hỏi: "Cô có muốn đi với ta không?"
Bát Uyển quay đầu nhìn Diệp Quân với ánh mắt hơi mơ hồ: "Đi đâu?"
Diệp Quân: "Ra bên ngoài!"
Bát Uyển do dự: "Ta chưa ra ngoài bao giờ!"
Diệp Quân cười nói: "Vậy vừa hay ra ngoài xem thế giới bên ngoài thế nào, cô thấy sao?"
Bát Uyển chớp mắt: "Ngươi có lo cơm không?"
Diệp Quân cười: "Bao no!"
Bát Uyển lập tức vác bát của mình lên: "Đi!"
Diệp Quân cười ha ha: "Đi!"
Đoạn hắn dẫn Bát Uyển rời đi.
Sau khi rời khỏi tiểu thế giới, trên đường đi, Diệp Quân hỏi: "Bát Uyển, cha mẹ cô đâu?"
Bát Uyển gặm một miếng thịt rồng: "Không có cha mẹ!"
Diệp Quân nhíu mày: "Không có à?"
Bát Uyển gật đầu: "Từ nhỏ ta đã lớn lên trong thôn làng, các cụ trong làng cũng không biết cha mẹ ta là ai, chỉ biết có một ngày ta xuất hiện trước cổng thôn thôi à, sau đó ta được mọi người nuôi lớn! Nhưng sau này, bọn họ không cho ta ăn nữa!"
Diệp Quân nhìn Bát Uyển, lai lịch của cô gái này không đơn giản đâu.
Bát Uyển lại nói: "Trước ngươi, cũng thường xuyên có mấy người tu luyện tới đây, chắc là để tìm báu vật, có lẽ họ tìm quyền kinh kia!"
Diệp Quân nhìn Bát Uyển: "Thế sao cô không dẫn họ đi?"
Bát Uyển thản nhiên nói: "Người ở bên ngoài các ngươi tới nhờ người khác mà không mời người ta ăn, sao người ta làm việc cho được?"
Diệp Quân trầm mặc, không có lời nào đáp lại.
Bát Uyển bỗng hỏi: "Sao ngươi lại giúp ta cứu thôn làng?"
Diệp Quân mỉm cười, sau đó nói: "Nói thế nào thì chúng ta cũng được xem là bạn bè nhỉ?"
Bạn bè!
Bát Uyển nhìn Diệp Quân, hỏi: "Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu thịt rồng thế? Đủ cho ta ăn không?"
Diệp Quân bật cười: "Đủ! Tuyệt đối đủ!"
Bát Uyển thành thật nói: "Trước đây ta ăn nghèo mấy nhà rồi!"
Diệp Quân cười nói: "Cô ăn không nghèo nhà ta được đâu!"
Bát Uyển khó hiểu: "Sao thế?"
Diệp Quân: "Mẹ ta biết cách kiếm tiền lắm!"
Bát Uyển chớp mắt: "Được, mẹ ngươi chính là mẹ ta!"
Diệp Quân sững sờ, nụ cười tắt ngúm.