Từ Nhu mỉm cười: “Đi gặp Tiểu Kính một lát đi”.
Diệp Quân kéo tay Từ Nhu: “Cùng đi nhé?”
Từ Nhu liếc nhìn Diệp Quân: “Ta đi làm gì?”
Ánh mắt này rất có tình ý.
Diệp Quân hơi thất thần, hắn do dự một chốc, sau đó cúi người khẽ hôn lên trán Từ Nhu.
Từ Nhu không từ chối mà ôm lấy Diệp Quân, khẽ nói: “Ngươi biết không? Ta rất ngưỡng mộ ngày tháng ngươi ở chung với đại tỷ ở hệ Ngân Hà”.
Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”
Từ Nhu mỉm cười: “Vì đều rất thuần khiết”.
Hai tay Diệp Quân vòng quanh eo Từ Nhu, khẽ nói: “Sau này đợi khi Chân tỷ ra ngoài, chúng ta cùng quay về hệ Ngân Hà sống một thời gian, thế nào?”
Từ Nhu ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân: “Thật sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Từ Nhu cười nói: “Được”.
Nói rồi nàng ta bỗng nhón chân lên thì thầm bên tai Diệp Quân: “Đến lúc đó hãy chuẩn bị trước một cái giường siêu lớn…”
Diệp Quân chớp mắt: “Chuẩn bị giường lớn làm gì?”
Từ Nhu cười ẩn ý: “Đấu địa chủ”.
Diệp Quân cúi người hôn lên môi Từ Nhu.
Từ Nhu khẽ run, vốn dĩ muốn từ chối nhưng lại nhận ra chẳng còn sức.
Một lúc sau, đôi môi tách ra.
Diệp Quân nhìn Từ Nhu động lòng người trong lòng, hắn mỉm cười: “Ta sẽ nhớ chuyện chuẩn bị giường lớn, ha ha…”
Một lúc sau, Diệp Quân rời đi.
Từ Nhu nhìn Tổ Nguyên trong tay, nở nụ cười động lòng người, nàng ta cười không phải vì Tổ Nguyên mà là vì cuối cùng Diệp Quân cũng tìm lại được bản thân trước kia.
Nàng ta cảm thấy rất vui.
Sau khi tạm biệt Từ Nhu, Diệp Quân đến một căn phòng tu luyện tìm Từ Kính.
Nhìn thấy Diệp Quân, Từ Kính hơi sửng sốt.
Diệp Quân đang định lên tiếng, Từ Kính bỗng nói: “Tập luyện một chút”.
Diệp Quân sửng sốt.
Từ Kính nhìn Diệp Quân: “Nào, đến đây”.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Nói rồi hai người rút kiếm ra.
Vèo!
Xoẹt!