Nhưng vậy thì sao?
Diệp Quân hít một hơi thật sâu, dù lúc trong lòng nghĩ tới người phụ nữ đó, vẫn sẽ có một loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực, nhưng với hắn mà nói, mục tiêu trong cuộc sống này, chính là giết chết người phụ nữ đó.
Những gì mình đã từng đánh mất!
Phải đoạt về!
Phạn Thiện đột nhiên nói, “Sau này ngươi sẽ rời khỏi đây à?”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nhìn Phạn Thiện, gật đầu, “Ừ.”
“Ồ!”
Phạn Thiện ăn cơm, không nói gì.
Diệp Quân cười nói, “Có phải ngươi rất muốn ra ngoài đi dạo không?”
Phạn Thiện gật đầu, “Ừ.”
Diệp Quân nhẹ giọng nói, “Mặc dù nơi này không thể tu luyện, nhưng, nơi này rất an toàn, bên ngoài là một thế giới phức tạp, cô hiểu không?”
Cô nhóc này quá lương thiện, rời khỏi đây, ra bên ngoài, sợ là hoàn toàn không sống được.
Phạn Thiện nhìn Diệp Quân, không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Diệp Quân cũng không thể hứa gì, bây giờ thực lực của hắn không cho phép hắn hứa gì cả, có điều, hắn cũng sẽ không quên ơn cứu mạng của cô nhóc này và ông nội cô ta.
Khi thực lực của hắn khôi phục hoàn toàn, đến lúc đó dẫn bọn họ theo, tất nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Quân ra ngoài, lúc này bầu trời đầy sao, rất lộng lẫy.
Diệp Quân đi tới lầu dưới của nhà sàn, hắn dựa vào một cục đá, ngẩng đầu nhìn trời xanh, bây giờ hắn rất mong muốn được nhìn thấy Tháp gia và Tiểu Hồn, vì chỉ có bọn nó, mới có thể biết chuyện gì đã xảy ra sau trận đấu đó.
Chân tỷ!
Còn tất cả mọi người!
Sống...
Hay là đã chết?
“Đang nghĩ gì vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên từ bên cạnh Diệp Quân truyền tới.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn, người tới chính là Phạn Thiện.
Phạn Thiện ngồi cạnh hắn, sau đó lấy một quả trái cây đã rửa sạch đưa cho hắn.
Diệp Quân nói “Cảm ơn.”
Nói rồi, hắn nhận trái cây cắn một miếng, cũng không biết đây là trái cây gì, vào miệng là giòn tan ngọt ngào, mùi vị siêu ngon.
Phạn Thiện cười nói, “Ta thật sự có thể tu luyện à?”
Diệp Quân nhìn Phạn Thiện, Phạn Thiện khẽ cười, “Ta muốn tu luyện.”
Diệp Quân cười nói, “Muốn bay ư?”
Phạn Thiện quay đầu nhìn chân trời, nhẹ giọng nói, “Ta muốn biết rốt cuộc ta là ai?”
Diệp Quân ngơ ngác, “Cô hả?”
Phạn Thiện khẽ cười, “Ta và ông nội không có bất kì quan hệ huyết thống gì, thật ra ta là em bé bị bỏ rơi mà ông ấy nhặt được ở cửa thị trấn, ông ấy cho rằng ta không biết, thật ra, ta đều biết cả, bởi vì ta có kí ức!”
Diệp Quân trầm giọng nói, “Cô có kí ức?”
Phạn Thiện gật đầu, “Một người đàn ông và một người phụ nữ đặt ta trước cửa vào thị trấn nhưng ta chỉ nhớ mấy cái này.”
Diệp Quân nói, “Cho nên, cô muốn ra ngoài à?”
Phạn Thiện nói, “Đúng nhưng ta lại luyến tiếc ông nội, ta đi rồi, chắc chắn ông ấy sẽ rất đau lòng, rất lo lắng.”