Chẳng bao lâu, ba người đi tới một khu rừng, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, trên mấy cây cao chót vót cách đó không xa có mấy chục quả Linh Dị.
Ông lão lấy một sợi dây ra rồi đi đến một cái cây trong đó, ông ta buộc dây vào trên cây, sau đó hai chân đạp lên cây mượn sức để trèo lên.
Phạn Thiện để hai tay lên bên miệng: “Ông nội cẩn thận”.
Ông lão rất thành tạo, chẳng mấy chốc đã trèo lên mấy chục trượng đến giữa cây.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn tường Biên Hoang, phải nói là bức tường này cao lớn thật, lúc này hắn cũng khá tò mò bên kia bức tường là gì?
Ngay lúc này ông lão trên cây bỗng nói: “Tiếp lấy”.
Vừa dứt lời, một quả Linh Dị rơi xuống.
Phạn Thiện vội lấy một cái lưới chạy đến, sau đó vững vàng bắt được quả Linh Dị đó, cũng rất thành thục.
Không lâu sau, quả Linh Dị trên cây đã được hái xong, ông lão lại sang cây thứ hai.
Ở một bên khác, Thiên Thần và A Ông đi đến trên tường tường Biên Hoang, hai người ngẩng đầu nhìn ra ngoài bức tường thành, một vùng đất hoang vu, nhìn không thấy điểm cuối.
A Ông nói: “Trước kia tình báo nói bên Biên Hoang có động tĩnh, giờ xem ra rất bình yên”.
Thiên Thần bỗng nói: “Có cần sang đó xem thử không?”
Sắc mặt A Ông bỗng thay đổi: “Điện hạ, không được làm như vậy. Bên ngoài tường thành là nơi cực kỳ nguy hiểm, cơ thể ngàn vàng của điện hạ không thể gặp nguy hiểm được”.
Thiên Thần cười nói: “Ta đùa thôi”.
Nói rồi gã nhìn tận cuối tầm nhìn, lúc này không biết nhìn thấy gì mà nụ cười trên môi gã biến mất: “Đó là gì?”
A Ông quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một ngọn giáo xuyên qua không trung ở cuối tầm mắt, thoáng chốc ngọn giáo đã xuyên thủng bức tường thành.
Ầm!
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, toàn bộ vùng đất Biên Hoang giống như đang gặp một trận động đất lớn, mặt đất nứt ra, núi non sụp đổ.
Thay đổi đột ngột khiến tất cả mọi người đều hoảng hốt.
Ba người Diệp Quân đang hái quả cũng giật mình, sự cố này diễn ra quá nhanh, chỉ trong thoáng chốc mặt đất dưới chân ba người bắt đầu sụp xuống, cây cối xung quanh trồi lên khỏi mặt đất rồi đổ xuống.
“Ông ơi”.
Sắc mặt Phạn Thiện tái nhợt khi nhìn cái cây thẳng tắp mà ông lão đang ở trên đó ngã xuống.
Ngay lúc này Diệp Quân bỗng nhón chân lên, cả người nhảy lên cao, hắn vững vàng đỡ được ông lão đang ngã xuống.
Ông lão nhìn Diệp Quân đỡ lấy mình, không nói gì.
Diệp Quân cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì hắn thấy ông lão từ trên cao rơi xuống nhưng lại cũng không lộ ra bất kỳ biểu cảm sợ hãi nào, sự bình tĩnh này hơi không bình thường.
Phạn Thiện ở một bên thấy ông lão được Diệp Quân đỡ thì thở phào, cô ta vội vàng chạy đến trước mặt hai người: “Ông nội…”
Ông lão nhìn Diệp Quân, sau đó quay đầu nhìn về phía bức tường Biên Hoang ở đằng kia, mày nhíu chặt, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng.
Diệp Quân cũng nhìn về phía bức tường Biên Hoang, bức tường vẫn chưa sụp xuống, chỉ thấy một tia sáng kỳ lạ trên tường thành Biên Hoang đằng kia.