Sau khi khóc một lúc, cô bé cởi trói cho con gà. Con gà được tái sinh bay khỏi bệ đá nhưng có lẽ vì quá căng thẳng nên nó đã nhảy thẳng vào nồi nước sôi.
Con gà kêu lên một tiếng, vùng vẫy một lúc rồi chết.
Cô bé: "......."
Diệp Quân: "......"
Cô bé nhìn con gà đã không còn khí tức, có chút không biết làm thế nào.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên ho khan.
Cô bé định thần lại, quay đầu nhìn Diệp Quân, cô bé bước tới trước mặt Diệp Quân, rụt rè nói: "Huynh... huynh tỉnh rồi à?"
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn xung quanh, có chút nghi hoặc, "Đây là đâu?"
Cô bé nói: "Nơi này là trấn Thạch Nguyên, huynh…"
Nói đến đây, vẻ mặt của cô bé trở nên có chút cổ quái.
Diệp Quân nhìn cô bé trước mặt, cười nói: "Ta làm sao?"
Cô bé chỉ chỉ ngón tay lên trời và nói: "Huynh từ trên trời rơi xuống."
Diệp Quân im lặng.
Mẹ kiếp!
Còn Vô Biên Chủ đâu?
Còn Vô Biên Chủ đâu?
Diệp Quân quay người nhìn quét xung quanh, rất nhanh, hắn nhìn thấy trên tường đá cách đó không xa, chính là Vô Biên Chủ đang treo trên tường đá như một vết nứt.
Cô bé nhìn theo ánh mắt của Diệp Quân, chợt giật mình: "A, còn có một người nữa."
Cô bé vừa nói vừa định đi cứu, nhưng Diệp Quân đã giữ cô bé lại, nói: "Không sao, để ông ta treo thêm một lát nữa."
Cô bé: "......"
Cô bé vẫn đi kéo Vô Biên Chủ xuống. Cô cẩn thận đưa một ngón tay đặt dưới mũi Vô Biên Chủ. Cảm nhận được hơi thở, cô thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn chưa chết."
Diệp Quân đứng dậy, hắn vận động cơ thể một chút, thân thể không có vấn đề gì, tu vi vẫn còn, nhưng...
Thế giới này có gì đó không đúng!
Diệp Quân nhìn xung quanh, hắn xác định đây là thế giới chân thực, nhưng hắn cảm giác có gì đó không đúng, nhất thời không nói lên được là không đúng ở đâu.
"Phát hiện ra rồi?"
Lúc này, giọng nói của Vô Biên Chủ đột nhiên từ bên cạnh truyền đến. Ông ta bước đi có chút quái dị, hiển nhiên là bị đau.
Diệp Quân trầm giọng nói: "Ông cảm nhận được sao?"
Vô Biên Chủ gật đầu: "Chúng ta đã tiến vào kỷ nguyên thứ ba… Thiên đạo ở thế giới này… Không đúng, có thể là Ý chí tối cao đã chú ý đến chúng ta."
Diệp Quân nhìn lên bầu trời đầy sao sâu thẳm, hắn không cảm thấy gì, nhưng cũng giống như ở trong dòng sông thời gian trước đó, hắn lại cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình.
Vô Biên Chủ ngưng trọng nói: "Chúng ta phải đi, rời khỏi nơi này."
Diệp Quân gật đầu, trực giác mách bảo nếu hắn tiếp tục ở lại đây, sẽ xảy ra chuyện.
Hai người đang muốn rời đi, Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía cô bé đang vặt lông gà ở cách đó không xa, Vô Biên Chủ nói: "Đừng can thiệp vào nơi này, lập tức đi."
Diệp Quân do dự một lát rồi gật đầu. Khi hai người đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên có tiếng vó ngựa và tiếng huýt sáo từ bên ngoài trấn truyền đến.
Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt cô bé lập tức tái nhợt, cô bé vội vàng chạy ra cổng, bên ngoài, một đám thổ phỉ đang đuổi theo một đám người, đám thổ phỉ cầm đao, cười điên cuồng, thỉnh thoảng một nhát dao lại chém xuống, liền sẽ có một cái đầu đẫm máu bay ra.
Cô bé đột nhiên chạy ra ngoài, kinh hãi nói: "Cha, mẹ..."
Diệp Quân nhìn thấy cảnh này, lập tức dừng lại, giơ tay phải lên, Vô Biên Chủ đột nhiên ngăn cản hắn, "Không được, không thể can thiệp ở nơi này, ngươi có cảm giác được không?"