Diệp Quân không hề biết suy nghĩ của Hề Trọng, những lời hắn vừa nói là thật, hắn không gọi được Thần Minh.
Nếu có thể thì hắn nào có lãng phí thời gian với đám người này.
Giết hết toàn bộ là được.
Mẹ nó chứ!
Chuốc bực vào mình?
Lúc này, dĩ nhiên Diệp Quân cảm nhận được sự thay đổi của Hề Trọng, hắn quay sang nhìn Hề Trọng ở một bên, nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, hắn hiểu được đối phương đang nghĩ gì, cười nói: “Hề điện chủ, nếu ông cây này khó thì có thể leo sang cành khác, ta hiểu”.
Hề Trọng lại lắc đầu: “Thượng sứ, vừa rồi ta ngu muội vì suy nghĩ muốn sống, mong ngươi lượng thứ”.
Diệp Quân nhìn Hề Trọng, hơi ngạc nhiên…
Hề Trọng cười khổ nói: “Thượng sứ, thành thật mà nói, mọi người đều muốn sống cả, nhất là những người đã sống rất lâu như bọn ta, bọn ta không chỉ muốn sống mà còn muốn có nhiều quyền lợi hơn, nhưng…”
Nói rồi ông ta nhìn ra đằng xa, người bên cạnh người phụ nữ váy trắng ngày càng nhiều, ông ta khẽ nói: “Nhưng ta tin ngươi là sứ giả Thần Minh thật”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Hề Trọng quay sang nhìn Diệp Quân, cười nói: “Vì chỉ có như thế, ta mới có hy vọng sống”.
Trước đó ông ta váng đầu, nhưng sau khi bình tĩnh lại, ông ta hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình, giết Diệp Quân trước? Ông ta không nghĩ mình có thể giết được Diệp Quân trước mặt, người đàn ông này đối mặt với nhiều cường giả đỉnh cấp như vậy nhưng lại rất bình tĩnh, phong thái tự tin và bình tĩnh thật sự là hiếm có, cho dù người đàn ông này không phải là sứ giả Thần Minh thì chắc chắn cũng là được một thế lực siêu cấp nào đó nuôi dưỡng.
Thứ hai, cho dù ông ta có thể giết được Diệp Quân, ông ta có thể sống sót thật sao?
Sẽ không.
Ông ta đã phản bội cấp trên của mình, những người đó không còn tin tưởng ông ta nữa, cho dù cấp trên có thể cho ông ta sống thì đó cũng sẽ sống một cách nhục nhã, vì điều đó có nghĩa là sự nghiệp chính trị của ông ta đã chấm dứt, hơn nữa tiếp theo ông ta sẽ bị đàn áp, cuối cùng bị giáng chức, tước bỏ quyền lợi…
Trong vòng xoáy chính trị này, một khi ngươi đã đứng về phe ai thì sẽ không còn đường lui.
Bây giờ điều duy nhất ông ta có thể làm là đi theo Diệp Quân đến cùng.
Một là giàu sang phú quý, hai là đạo sinh tử biến mất.
Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi và lo lắng trước đó của ông ta đều biến mất, ông ta quay đầu lại nhìn đám cường giả ở phía xa, bật cười: “Thượng sứ, ngươi phân phó gì, ta đều sẽ nghe theo”.
Đối với ông ta, bây giờ do dự và lập trường không vững có thể dẫn đến tình thế cam go, có những việc hoặc là không làm, nhưng một khi đã làm thì phải làm đến cùng.
Đời người là thế, nhiều lúc bước đi rồi thì không hối hận.
Giải quyết là xong.
Sau khi nhìn thấy đối phương kiên định với lập trường của mình, Diệp Quân mỉm cười nói: “Chúng ta cứ đợi xem, nền văn minh Thần Minh cũng không thể luôn hướng về họ được”.
Những lời này có ẩn ý khác.
Hề Trọng nhìn Diệp Quân, gật đầu, sau đó nói: “Được”.
Nói rồi ông ta nhìn về phía xa, trong thời không đó, ngày càng có nhiều người xuất hiện phía sau đám người phụ nữ váy trắng.
Ý nghĩ ban đầu của đám người này rất đơn giản, quan sát xem thực lực của Diệp Quân và phía trên ai mạnh hơn.