Cú đẩy này khiến mười hai nhân viên chấp hành bị đánh văng ra xa mấy vạn trượng, thời không họ lùi lại đều bị phá vỡ từng tấc, đến lúc mười hai người này dừng lại, áo giáp đen trên người đã nứt ra, mười hai người đều khiếp sợ.
Xung quanh lặng im như tờ.
Người dẫn đầu Giới Doãn cũng cau mày, ông ta nhìn chằm chằm Nhất Niệm, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, mặc dù Nhất Niệm và ông ta đều là quan chấp hành, nhưng Nhất Niệm thuộc kiểu phóng hỏa, thực lực đều xếp ở vị trí phía sau trong chín vị quan chấp hành.
Nhưng lúc này thực lực mà Nhất Niệm thi triển lại vượt xa những gì ông ta nghĩ.
Một chưởng đánh văng chín vị chấp hành tay cầm thương Thiên Hành, thực lực này không phải là cấp tám bình thường.
Ánh mắt Giới Doãn hiện lên vẻ nghiêm trọng, ông ta tiến đến trước một bước, thời không trước mặt Nhất Niệm bỗng nứt ra, thoáng chốc một cây thương dài bỗng lao ra.
Nhất Niệm mặt không đổi sắc siết chặt nắm đấm, sau đó đánh ra một quyền.
Vèo!
Quyền thương vừa tiếp xúc, khu vực thời không chỗ hai người bỗng trở nên mờ ảo, sau đó Giới Doãn lùi về sau.
Thấy thế Tả Chấp Pháp và Hữu Chấp Pháp của điện Chấp Pháp ở đằng xa nhìn nhau, ánh mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Thực lực của Giới Doãn là cấp tám, nhưng vẫn không đánh lại được Nhất Niệm? Sau khi đánh văng Giới Doãn, Nhất Niệm không ra tay nữa, cô ta xoay người đi, hai tay giơ tay xé toạc thời không trước mặt ra thành một khe hở, Nhất Niệm bước vào trong đó định chạy trốn. Nhưng ngay sau đó, khu vực thời không đó chấn động, sau đó một bóng người lui về phía sau, chính là Nhất Niệm.
Nhất Niệm lùi lại cả ngàn trượng mới dừng lại, một ông lão chậm rãi bước ra từ thời không chỗ vốn dĩ bị nứt ra đó.
Ông lão mặc áo bào dài màu đen tuyền, tướng mạo khá gầy, ánh mắt nghiêm nghị sắc như dao.
“Quan chấp hành Tông Chiếu!”
Có người ngạc nhiên thốt lên.
Tông Chiếu!
Điện Chấp Hành có chín quan chấp hành, ba người đầu tiên có địa vị cao nhất, quyền lợi lớn nhất, thực lực mạnh nhất, mà Tông Chiếu chính này là quan chấp hành đứng thứ ba. Sau khi Tông Chiếu bước ra, ông ta lạnh lùng nhìn Nhất Niệm, ánh mắt hiện lên sát khí: “Phạm tội làm loạn, chết cũng không oan”.
Nói rồi tay phải ông ta siết chặt lại.
Ầm!
Một uy lực vô hình bỗng bao trùm khu vực chỗ Nhất Niệm, ngay sau đó ấn đạo quyền đã lao đến trước mặt Nhất Niệm.
Một quyền này vốn dĩ sẽ lấy mạng cô ta nhưng ngay lúc này, cơ thể Nhất Niệm bỗng trở nên hư ảo, Tông Chiếu ở phía xa hơi híp mắt, ngay sau đó đồng tử ông ta co rụt lại, vì không biết từ lúc nào mà Nhất Niệm đã đến trước mặt ông ta, sau đó đánh một quyền vào mặt ông ta.
Bụp!
Khu vực thời không chỗ Tông Chiếu bị nổ tung, Tông Chiếu lùi về sau gần cả vạn trượng.
Lúc này cây thương dài bỗng xuất hiện phía sau Nhất Niệm, người ra tay chính là Giới Doãn, ông ta cầm thương Thiên Hành, cây thương như lửa, trên mũi thương là lửa đang cháy, đó là lửa Thiên Hành.
Lúc này đối mặt với Nhất Niệm, ông ta đã không dám nương tay nữa, thế nên sử dụng lửa Thiên Hành trong thương Thiên Hành.
Vừa đâm một nhát này ra, khu vực thời không chỗ Nhất Niệm bắt đầu tan chảy.
Nhất Niệm xoay người, tay phải bỗng giơ mạnh về thời không trước mặt, thời không đó bỗng trở nên hư ảo, Giới Doãn và cây thương lập tức văng ra xa cả ngàn trượng.
Sau khi dừng lại, Giới Doãn khó tin nhìn Nhất Niệm: “Sức mạnh này của ngươi là gì?”
Từ đầu đến giờ, ông ta phát hiện ra sức mạnh của Nhất Niệm không đúng lắm, đó là một sức mạnh thời không vô cùng kỳ lạ, nhưng ông ta lại không biết cụ thể là gì, vì ông ta chưa từng gặp.
Nhất Niệm không nói gì, cô ta nhìn xung quanh, cô ta biết không thể ở lại đây thêm nữa, lúc này một giọng nói bỗng vang lên phía sau cô ta: “Muốn đi à? Mơ đi!”
Vừa dứt lời, một khí tức đáng sợ nghiền ép lao đến chỗ cô ta.
Người ra tay chính là Tông Chiếu.
Lúc này cả người Tông Chiếu như một quả cầu lửa đâm mạnh về phía Nhất Niệm.