Rồi lập tức nhảy chồm về phía Từ Nhu.
...
Diệp Quân ngự kiếm đi trong Tuế Nguyệt trường hà với Diệp An cạnh bên.
Đích đến của hai tỷ đệ chính là thời đại cũ.
Lần này, chỉ có hai người họ lên đường.
Bỗng Diệp Quân lấy ra chiếc nhẫn do Tần Quan đưa cho mà trước đó chưa kịp xem qua.
Khi thấy bên trong là gì, tim hắn đập thình thịch một trận loạn xạ.
Má ơi!
Là Tổ Nguyên!
Tận một trăm cái trong nhẫn!
Một! Trăm!
Quá mức khó tin!
Mẹ giàu đến vậy thật à?
Diệp Quân bàng hoàng nghĩ. Đây chính là Tổ Nguyên đó, mẹ đi đâu mà tìm được nhiều vậy?!
Diệp An ở bên thoáng liếc nhìn vào nhẫn, không nói gì.
Diệp Quân thấy vậy thì lưỡng lự một hồi rồi đưa chiếc nhẫn khác sang: “Nè tỷ”.
Trong nhẫn có năm mươi Tổ Nguyên.
Đã hứa là có gì tốt đều phải san sẻ mà.
Diệp An không khách khí, thu nhẫn vào tay.
Diệp Quân tuy có hơi xót của nhưng dù sao đây cũng là chị ruột, lại còn là một người chị hào sảng.
Diệp An thản nhiên đáp: “Về sau ta bảo kê đệ”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hắn nộp phí bảo kê đó rồi còn gì!
Diệp Quân lắc đầu cười.
Hai tỷ đệ nhanh chóng biến mất ở cuối Tuế Nguyệt trường hà.
...
Chúng Thần giới.
Nguyên chủ giáo đứng trong Chúng Thần Điện với sắc mặt xấu xí vô cùng.
Ngoài ông ta ra còn có các Đại chủ giáo và trưởng lão, hay đúng hơn là tất cả những thành viên nòng cốt của Chúng Thần Điện.
Sắc mặt ai nấy đều xấu tệ.
Bởi vì vũ trụ Quan Huyên vừa đưa ra thông điệp cuối cùng với họ: Hoặc đầu hàng, hoặc chết.
Chúng Thần Điện đã bao giờ phải chịu nhục nhã thế này?
Nhưng khi biết Quá Khứ Tông bị vũ trụ Quan Huyên tiêu diệt, chẳng ai dám hó hé phản kháng.
Phải làm sao đây?