Đang bước đi, Diệp Quân bất thình lình hỏi: “Chu viện trưởng, nay thư viện Nam Châu có gặp chuyện gì khó khăn không?”
Chu Phu vội cười nói: “Không hề, không có gì khó khăn hết!”
Diệp Quân ngạc nhiên.
Chu Phu lại nói tiếp: “Từ sau khi thân phận của cậu được công khai, phía trên cũng rất quan tâm đến nơi này, bởi vậy, hiện giờ thư viện không có bất kỳ khó khăn gì cả, mọi việc đều rất thuận lợi”.
Người bên trên chắc chắn là rất biết điều.
Diệp Quân coi như xuất thân từ thư viện Quan Huyên của Nam Châu này, nếu không quan tâm chăm sóc một chút thì đúng là không có đầu óc.
Nghe Chu Phu khẳng định như thế, Diệp Quân khẽ gật đầu, cười bảo: “Viện trưởng, ông cứ tiếp tục làm việc của mình đi. Ta với Tiểu Ca đi dạo quanh đây là được”.
Chu Phu gật đầu: “Vậy được”.
Nói đoạn, ông ấy bèn rời đi trước.
Chu Phu đi rồi, Nạp Lan Ca bỗng nói: “Không thấy sư phụ đâu nhỉ”.
Diệp Quân khẽ gật đầu.
Vừa rồi, hắn cũng không thấy Phí Bán Thanh trong đám đông.
Nạp Lan Ca cười bảo: “Đi thôi!”
Nói đoạn, cô kéo Diệp Quân biến mất khỏi đó.
Lần này về đây, ngoài việc muốn thăm lại thư viện cũ thì mục đích chính của hai người vẫn là đến thăm Phí Bán Thanh.
Giây lát sau, hai người đã tới núi Bán Thanh.
Vừa tới đây, hai người đã chạm mặt Phí Bán Thanh.
Hôm nay, Phí Bán Thanh mặc bộ váy thủy mặc, tóc dài phất phơ, điềm tĩnh lại thanh nhã, nhìn bề ngoài tuyệt không thấy chút gì hung hãn.
Nhưng Diệp Quân lại biết, vị đạo sư này không phải hạng hung hãn tầm thường, kiểu động chút là bóp nát trứng gì đó, vô cùng đáng sợ.
Thấy Diệp Quân cùng Nạp Lan Ca đi tới, Phí Bán Thanh cười nói: “Ngoài đó quá nhiều người, ta không muốn cùng ra chào đón hai con, không trách ta chứ?”
Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Phí Bán Thanh, mỉm cười thưa: “Sư phụ nói gì vậy ạ, ở đâu lại có chuyện sư phụ đi đón đồ đệ chứ?”
Nói rồi, cô nắm tay Phí Bán Thanh, nhẹ nhàng bảo: “Sư phụ, chúng ta vào trong trò chuyện đi?”
Phí Bán Thanh cười cười: “Được”.
Tuy nay Nạp Lan Ca đã trở thành các chủ của Tiên Bảo Các, còn là phu nhân của viện trưởng thư viện Quan Huyên, nhưng đối với Phí Bán Thanh, Nạp Lan Ca vẫn là đồ đệ của bà.
Hai người đi vào trong điện, Diệp Quân đang định đi theo thì Nạp Lan Ca đã quay đầu nhìn hắn, cười bảo: “Hai sư đồ ta muốn nói riêng mấy lời, huynh đi theo làm gì chứ?”
Diệp Quân lắc đầu cười cười: “Biết rồi”.