Diệp Quân chạy tới bên cạnh Táng Cương, Táng Cương mở mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại nhắm vào nhắm vào, tiếp tục nuốt chửng huyết mạch phong ma nhận được từ chỗ Diệp An.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nha đầu, ngươi có nhớ ra điều gì không?”
Táng Cương mở hai mắt ra nhìn Diệp Quân, “Hình như có một chút.”
Diệp Quân hơi giật mình, Táng Cương lại nói, “Nếu ngươi cho ta uống nhiều máu hơn, ta chắc chắn có thể nhớ ra càng nhiều chuyện.”
Mặt Diệp Quân đầy buồn bực, “Có phải ngươi muốn lừa ta để uống máu không?”
Táng Cương nghiêm túc: “Sao có thể chứ?”
Diệp Quân im lặng, dường như đang do dự.
Nhìn thấy Diệp Quân hơi dao động, Táng Cương vội nói: “Điều ta nói là thật, ngươi có muốn cho ta uống thêm máu không?”
Nói rồi, cô bé lại liếm máu ở khóe miệng.
Sau khi Diệp Quân im lặng một lát, nói: “Được.”
Hắn vừa nói vừa cầm dao rạch thẳng vào lòng bàn tay, sau đó giơ tay đưa đến trước mặt Táng Cương.
Nhìn thấy máu tươi của Diệp Quân, hai mắt Táng Cương phát sáng ngay, cô bé ôm lấy tay Diệp Quân rồi bắt đầu mút điên cuồng.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi tin cô bé à?”
Trong lòng Diệp Quân bất lực nói: “Không tin cô bé còn có thể tin ai?”
Một bên khác, Ngự thần hầu nhìn Táng Cương, khẽ cau mày, “Hắn đang làm gì vậy?”
Bùi thầu hầu nhìn Diệp Quân và Táng Cương, bình tĩnh nói: “Cứ giết trước rồi nói.”
Nói rồi, cô ta giẫm về trước một bước, một bước này, một luồng thần uy Đại Đạo lập tức quét qua sân.
Lúc này, Diệp An đột nhiên chặn trước mặt Bùi thần hầu, tay cô ấy cầm thương dài đột nhiên chặn ngang trước mặt, sức mạnh huyết mạch to lớn kèm theo sức mạnh của cây thương tràn ra.
Ầm ầm!
Sức mạnh của hai người vừa va chạm, Diệp An đã bị đẩy lùi xa hàng ngàn trượng.
Bùi thần hầu nhìn Diệp An, cô ta giẫm về trước một bước, một luồng sức mạnh khủng bố lập tức bao phủ Diệp An, khí tức của Diệp An nghẹn lại, dường như có hàng chục ngàn ngọn núi đè lên người, thở không ra hơi.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Bùi thần hầu, tay phải nắm chặt cây thương dài trong tay, mặc dù bị khí thế của Bùi thần hầu đàn áp, nhưng trong mắt cô ấy toàn là tinh thần chiến đấu.
“Giết!”
Diệp An đột nhiên gào thét, một luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ và sức mạnh cây thương không ngừng tuôn ra khỏi cơ thể của cô ấy, sức mạnh đàn áp của Bùi thần hầu đột nhiên bị đẩy lùi.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Bùi thần hầu khẽ híp lại, “Có chút bản lĩnh đấy.”
Nói rồi, cô ta đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Ở chỗ xa, mắt Diệp An đột nhiên co rút lại, vung một nhát thương ra.
Ầm!
Chỉ thấy trong chớp mắt, một vùng thương mang vỡ tan, Diệp An bị đánh bay ra hàng chục ngàn trượng, khi cô ấy vừa dừng lại, thế mà cô ấy lại xuất hiện trong một vùng thời không kì lạ, ở vùng thời không tối tăm này, chỉ có màu đen vô tận, bên trong không có thời gian trôi qua, chỉ có yên lặng vĩnh viễn.
Nhìn thấy cảnh này, ở đằng xa, mắt Tả Lâu đột nhiên co rụt lại, khó tin nói: “Đây… Đây là thời không Tịch Diệt trong truyền thuyết à?”
Thời không Tịch Diệt!
Ông ta cũng từng nghe nói, nghe đồn loại thời không này là một loại thời không cực kì đặc biệt, bên trong chỉ có bóng tối vô tận, yên lặng vĩnh viễn, người ở trong này sẽ không cảm nhận được thời gian trôi qua, vì vậy, đợi ở trong này một khắc, nhưng giống như đã đợi ngàn năm rồi.
Đây là một loại tra tấn!
Sau khi Bùi thần hầu đánh Diệp An vào thời không Tịch Diệt này, cô ta lạnh nhạt nhìn Diệp An, “Thần Tịch Diệt, hãy để cô ta ở trong thời không này đời đời kiếp kiếp, đến khi ý chí của cô ta phai mờ.”
Một lát sau, một giọng nói già nua truyền ra trong không gian Tịch Diệt, “Được.”
Bùi thần hầu thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn Diệp Quân cách đó không xa, lúc này Diệp Quân vẫn đang cho Táng Cương hút máu, hắn cũng không biết Táng Cương đã hút bao nhiêu máu, dù sao thì bây giờ hắn cảm thấy mình đang váng đầu hoa mắt, sắp không ổn rồi.
Bùi thần hầu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, “Diệp Quân, ta biết người sau lưng ngươi không đơn giản, suy cho cùng, bà ta có thể đảo ngược thời không, cho sinh linh sống lại tùy ý, bảo bà ta xuất hiện đi.”
Người sau lưng Diệp Quân!