So với thể diện thì chắc chắn tính mạng quan trọng hơn rồi.
Con vượn khổng lồ vừa bỏ chạy, người trong tộc của nó cũng nhanh chóng phản ứng lại, sau đó đều xoay người bỏ chạy.
Cứ thế con vượn khổng lồ và người trong tộc của nó đều biến mất ở tận cuối Tuế Nguyệt trường hà.
Nhị Nha bĩu môi, cảm thấy chẳng thú vị gì cả, cô bé còn muốn thể hiện một chút mà.
Lúc này Diệp Quân đi đến cạnh Nhị Nha, hắn nhìn xung quanh, sau đó nói: “Nhị Nha, chúng ta vẫn còn vài sát thủ đang ẩn nấp, ngươi có thể cảm nhận được chúng không?”
Nghe thế, Nhị Nha liếc nhìn xung quanh, không lâu sau cô bé nhíu mày: “Tiểu Bạch”.
Tiểu Bạch bay đến trước mặt Nhị Nha, cô bé nói: “Lấy bảo bối ra đây”.
Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó loay hoay với chiếc nhẫn một lúc, rất nhanh nó tìm thấy một chiếc gương cổ đen tuyền, nó gõ vào chiếc gương cổ đó, sau đó ném nó lên, thoáng chốc một luồng sáng trắng tản ra, không gian cả vạn trượng tràn đều được luồng sáng trắng chiếu sáng.
Được những tia sáng trắng này chiếu sáng, xung quanh bỗng xuất hiện hàng trăm bóng đen mờ ảo.
Sát thủ!
Nhìn thấy thế, ánh mắt Diệp Quân trở lên lạnh băng, hắn định ra tay thì mấy bóng đen đó bỗng lùi lại như thủy triều, thoáng chốc đã lui ra ngoài phạm vi của luồng sáng.
Diệp Quân nhíu mày.
Lúc này Ngôn Phụng bỗng nói: “Thiếu chủ, chúng ta phải đi gặp các chủ”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Nói rồi như nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu nhìn Tuế Nguyệt trường hà đằng sau, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Không biết bây giờ cô cô Thanh Thanh thế nào rồi.
Như biết Diệp Quân đang lo lắng điều gì, Ngôn Phụng nói: “Thiếu chủ đừng lo, chúng ta có cường giả đến giúp đỡ, sẽ không để chúng ỷ đông ăn hiếp ít đâu”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Nói xong, mọi người tiếp tục bay về phía xa.
Lần này có Nhị Nha và Tiểu Bạch gia nhập, Diệp Quân cũng cảm thấy an toàn hơn, thực lực của Nhị Nha quả thật rất đáng sợ.
Hắn đã tự mình cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của con vượn khổng lồ kia, đó là cực kỳ đáng sợ nhưng lại không đánh lại Nhị Nha.
Hơi vô lý!
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng hỏi: “Nhị Nha, vũ trụ Quan Huyên thế nào rồi?”
Nhị Nha lấy một cây kẹo hồ lô ra liếm, sau đó nói: “Không biết”.
Diệp Quân nhìn Nhị Nha, Nhị Nha chớp mắt: “Chắc là vẫn ổn”.
Diệp Quân sầm mặt.
Nhị Nha nghiêm túc nói: “Ngươi vẫn nên lo cho mình đi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như cũng đúng.
Hình như mình là người yếu nhất trong gia tộc.
Nghĩ đến đây Diệp Quân thở dài, đây là một câu chuyện đau thương.
Không biết qua bao lâu, Ngôn Phụng bỗng phấn khích nói: “Cùng lắm còn nửa canh giờ nữa là chúng ta đến nơi”.
Nửa canh giờ!
Trong mắt Diệp Quân lại hiện lên vẻ lo lắng, trực giác nói cho hắn biết chắc chắn Quá Khứ Tông sẽ không để hắn đến gặp mẹ ruột dễ dàng như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân, sắc mặt Ngôn Phụng cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Quá Khứ Tông sẽ bỏ qua dễ dàng vậy sao?