Tang Mi nhìn Quân Bất Khí đang nằm dưới đất ở đằng xa, rõ ràng hơi tức giận: “Ta đã từ chối hắn hai lần, ngươi nghĩ ta đã lịch sự thế nào rồi? Khách sáo ra sao rồi? Nhưng hắn lại không trân trọng nó… Bà nội hắn chứ, đúng là ngốc, lẽ nào hắn nhìn ra ta là kiểu người có thể đánh rất giỏi sao?”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân do dự một lúc, sau đó nói: “Nói thật thì không nhìn ra đâu.
Tang Mi nhìn Diệp Quân, chớp mắt: “Nhìn ta không giống cao thủ sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không giống”.
Tang Mi ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có thể là ngươi quá yếu”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Lúc này Quân Bất Khí chậm chạp bò lên khỏi mặt đất, gương mặt vốn anh tuấn của gã bấy giờ đã bị người ta dẫm nát bét như quả dưa hấu.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được lửa giận của gã, như thể núi lửa sắp phun trào đến nơi.
Quân Bất Khí gã đã bao giờ bị đối xử như vậy đâu?
Hơn nữa còn là trước mặt biết bao người như vậy.
Vô cùng nhục nhã.
Gã nhìn Diệp Quân và Tang Mi, ánh mắt càng thêm dữ tợn, gầm lên: "Nam giết, nữ giữ!"
Nghe được mệnh lệnh của Quân Bất Khí, mấy tên thị vệ đứng bên lập tức vọt về phía Diệp Quân và Tang Mi.
Thực lực của đám thị vệ này đều rất mạnh, trong đó có đến bốn tên là cường giả Thần Cảnh, mục tiêu của bọn họ là Diệp Quân, trong mắt đều có sát ý quyết lấy mạng của Diệp Quân.
Thấy thế, Diệp Quân híp mắt lại, ngón tay cong lên.
Xoẹt!
Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, đầu của bốn tên cường giả Thần Cảnh lập tức bay ra ngoài.
Một chiêu kiếm giết trong nháy mắt!
Tất cả mọi người ở đây đều không kịp phản ứng...
Trong bóng tối, Tông Cố thấy cảnh này thì trong mắt ngập tràn vẻ khiếp sợ.
Quân Bất Khí cũng hơi run lên, một khắc sau, gã gào ầm, điên cuồng hét: "Người đâu, người đâu..."
Lúc này Tông Cố vội vàng vọt đến bên cạnh Quân Bất Khí, y kéo gã lại, ngăn cản: "Quân huynh, người này tuyệt đối không phải người thường, đừng lỗ mãng nữa, khéo lại rước thêm tai họa cho nhà họ Quân..."
Lúc này Quân Bất Khí đã bị lửa giận đốt sạch lí trí, gã tóm chặt lấy cổ áo của Tông Cố, gầm lên: "Ngươi có còn là huynh đệ của ta không? Nếu còn thì mau giúp ra giết chết bọn chúng, giết sạch hết..."
Tông Cố nắm lấy tay Quân Bất Khí, trầm giọng nói: "Quân huynh, huynh tỉnh táo lại đi..."
"Tỉnh?"
Quân Bất Khí lại gầm lên: "Tỉnh cái đếch gì? Ta muốn bọn chúng phải chết, phải chết..."
Quân Bất Khí gã trước nay rất chú trọng thể diện, hôm nay bị làm nhục như thế, sao gã có thể cam lòng?
Mà lúc này, xung quanh xuất hiện ngày càng nhiều cường giả của nhà họ Quân.
Trong đó còn có một cường giả là Thần cấp cao.
Không chỉ như thế, trong bóng tối ở khắp chung quanh cũng đang dần có nhiều hơi thở lao nhanh đến nơi đây.
Dám động thủ ở địa bàn nhà họ Quân... Đúng là ăn gan hùm mật báo.
Thấy cảnh này, Tông Cố biết nếu còn tiếp tục thì chuyện sẽ xé ra to mất, thế là y trầm giọng nói: "Bất Khí huynh, đắc tội rồi".