Từ Chân vẫn nhìn hắn, nụ cười dần biến mất.
Một hồi sau, Diệp Quân mới lí nhí: “Hay là ta để tỷ hôn lại?"
Nói xong cũng nhận ra mấy lời này vô lý đến cỡ nào, bèn đỏ mặt phừng phừng.
Từ Chân tiếp tục im lặng nhìn hắn.
Diệp Quân thấy cô ta cứ mãi vậy thì đâm ra hoảng, bèn nắm tay đối phương: “Tỷ giận sao?"
Từ Chân vẫn không nói gì, mặt mày lạnh tanh.
Diệp Quân vừa mở miệng thì cô ta thở dài: “Cậu làm như vậy là không được”.
Diệp Quân cúi đầu: “Xin lỗi, lúc ấy ta hưng phấn quá nên mới...”
Từ Chân lắc đầu: “Ta không nói chuyện ấy”.
Diệp Quân khó hiểu ngẩng đầu lên.
Từ Chân: “Hôn cũng đã hôn rồi, sao không thoải mái thừa nhận đi?"
Diệp Quân sửng sốt.
Từ Chân: “Dám hôn thì dám nhận, bằng không thì đáng mặt nam tử hán đại trượng phu sao?"
Diệp Quân im lặng.
Từ Chân tiếp tục: “Cậu lúc nào cũng sợ sệt trong chuyện tình cảm, không dám đối mặt với nội tâm mình. Điều này đã là không tốt, vậy mà cậu còn giả ngu, đó là càng không nên nữa. Cậu chiếm lợi rồi nhưng lại giả ngu không biết gì, không muốn chịu trách nhiệm, đây là điều mà một thằng đàn ông nên làm à?!"
Diệp Quân rũ đầu im thin thít.
Từ Chân quát: “Nhìn lên!"
Diệp Quân do dự một hồi rồi mới dám ngẩng lên, lại nghe cô ta nói: “Trên đời này đàn ông mạnh có tam thê tứ thiếp, đàn bà mạnh cũng có vô số đàn ông. Mặc kệ nam hay nữ, chỉ cần sức mạnh đạt đến một trình độ nhất định thì sẽ không thiếu người vây quanh. Chuyện người ngoài ta không muốn, cũng sẽ không xen vào, nhưng cậu thì ta phải nói cho ra lẽ. Bởi ta phát hiện cậu là một thằng khốn nạn!"
Diệp Quân: “...”
Từ Chân: “Cậu được phú cho dung mạo, gia thế lại có một không hai, tính tình tốt, nhân phẩm không tồi, đối xử với nữ giới thì hào sảng, gần như không có khuyết điểm. Người như cậu khi tiếp xúc với con gái thường sẽ khiến họ động lòng, nhưng cậu giải quyết thế nào? Cậu làm gì trong tình huống đó? Cậu muốn ở cùng người ta nhưng lại thấy mắc nợ, thế là làm như không biết gì. Thứ tốt thì ăn hết, trách nhiệm thì vứt đó, để người ta bơ vơ...”