Lâm Bảo Mỹ xoay người nhìn về phía Diệp Quân: “Ta có thể nhờ huynh một việc không?”
Nói xong, cô bé nắm chặt hai tay, trong lòng hơi thấp thỏm.
Cô bé biết làm như vậy là không tốt, bởi vì người ta không nợ cô bé cái gì, nhưng… cô bé buộc phải cầu xin giúp đỡ.
Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ đang đứng ở cửa: “Muội nói cho ta nghe trước đã".
Lâm Bảo Mỹ nhẹ giọng nói: “Cứu bà nội của muội”.
Diệp Quân nói: “Có thể dẫn ta đi gặp bà trước được không?”
Lâm Bảo Mỹ gật đầu: “Được”.
Vừa dứt lời, như nghĩ đến điều gì đó, cô bé lại nói: “Huynh đang bị thương rất nặng, hay để ngày mai hẵng đi xem?”
Diệp Quân cười nói: “Không sao, bây giờ đi luôn!”
Nói xong, hắn xuống giường, đi theo Lâm Bảo Mỹ vào phòng, ngay khi bước chân vào căn phòng của bà nội cô bé, sắc mặt Diệp Quân đột nhiên thay đổi...
Nguy hiểm!
Diệp Quân vừa vào phòng đã cảm thấy lạnh cả xương sống.
Hắn nhìn lên giường đá gần đó, thấy có một bà lão tóc bạc phơ đang nằm. Sắc mặt bà trắng bệch, trông yếu ớt vô cùng.
Nhưng bà ấy cũng đang nhìn lại hắn.
Nhận ra tu vi đối phương không hề thấp, Diệp Quân âm thầm phòng bị.
Lâm Bảo Mỹ lại vội vàng chạy đến nắm tay bà lão: “Nội ơi, Diệp đại ca là người từ bên ngoài tới, chắc chắn sẽ có cách trị thương cho nội”.
Bà lão liếc nhìn Diệp Quân rồi nở một nụ cười hiền lành hỏi lại: “Vậy sao?"
Lâm Bảo Mỹ gật đầu lia lịa: “Dạ...”
Rồi chuyển ánh mắt sang Diệp Quân.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi đi đến cạnh giường: “Bảo Mỹ, có thể để ta nói chuyện riêng với bà của muội một chút không?"
Cô bé tròn mắt không hiểu gì.
Diệp Quân cười cười: “Hỏi bệnh ấy mà”.
Lâm Bảo Mỹ do dự nhìn bà lão, thấy bà gật đầu nói: “Con ra ngoài đi”.
Cô bé gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi cô bé đi rồi, Diệp Quân và bà lão lại bốn mắt nhìn nhau.
Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.
Bà lão mở miệng: “Ngươi đến đây làm gì?"
Diệp Quân: “Đến nhìn xem thôi”.
Bà lão: “Chỉ có thế?"
Hắn gật đầu.
Bà lão không nói gì thêm.
Diệp Quân quét nhìn cơ thể bà một lần, hỏi: “Các hạ bị thương nặng lắm sao?"