Tài nguyên trong chiếc nhẫn đủ cho y tu luyện tới Tuế Nguyệt Tiên, đặc biệt là hai loại đan Phá Pháp - Phá Kiếp kia vô cùng quý giá, có thể đạt đến một trăm nghìn linh tinh cực phẩm.
Chỉ cần y nhận lấy thì sẽ không phải lo vấn đề tài nguyên cho tới khi đạt đến Tuế Nguyệt Tiên nữa.
Đặt vào hoàn cảnh ở hệ Ngân Hà thì giống như nói bạn đừng thi vào đại học nữa, bù lại tôi cho bạn ba mươi triệu tệ nè.
Diệp Quân liếc nhìn ông lão.
Phó Cát nói: “Nếu ta không chịu thì sao?"
Ông lão: “Sẽ không có gì cả, nhưng ta phải khuyên Phó công tử một câu. Cậu còn rất trẻ, tiền đồ vô lượng, cần gì phải tranh thắng thua nhất thời? Tài nguyên trong nhẫn này đủ cho cậu luyện tới Tuế Nguyệt Tiên, hơn nữa tuy cậu không thể trở thành thành viên chủ lực nhưng vẫn có thể dự bị chứ không mất mát gì. Quan trọng nhất là...”
Ánh mắt ông ta nhìn y sâu thêm: “Ta được biết Phó công tử và lệnh mẫu sống nương tựa nhau qua ngày. Bà ấy chưa từng có một ngày hưởng phúc, đến bây giờ vẫn phải dậy sớm làm lụng vất vả. Có chiếc nhẫn này, Phó công tử có thể yên tâm tu luyện, bà ấy cũng được hưởng an bình”.
Phó Cát nhìn chiếc nhẫn, hai tay siết lại dưới chăn.
Ông lão: “Nói thật với cậu, Mộc Cẩn còn một con bài tẩy trong tay, một khi thi triển thì cậu không phải đối thủ của nó. Nó không dùng đến là vì muốn để dành cho cuộc tranh tài vạn châu. Lão hủ lần này đến tìm cậu không chỉ vì nhà họ An mà còn vì Thanh Châu. Nhưng quyền lựa chọn nằm ở cậu, cho dù thế nào thì chúng ta cũng sẽ không ghi thù, cậu có thể yên tâm”.
Phó Cát bỗng nhìn sang Diệp Quân như xin giúp đỡ.
Diệp Quân chỉ cười: “Chính ngươi phải lựa chọn thôi”.
Hai tay Phó Cát siết lại, sắc mặt như đang đấu tranh kịch liệt. Y không muốn nhận chiếc nhẫn, nhưng lý trí lại nói đây là lựa chọn tốt nhất.
Diệp Quân nghĩ một hồi rồi đi tới lấy chiếc nhẫn, nói với ông lão: “Chúng ta nhận”.
Phó Cát giật mình.
Ông lão nhìn Diệp Quân rồi nói với Phó Cát: “Phó công tử có người bạn thế này là vô cùng may mắn”.
Rồi rời đi.
Ông ta hiểu Diệp Quân làm như vậy là vì không muốn tâm cảnh Phó Cát gặp trắc trở.
Khó quyết định, vậy để ta.
Phó Cát cũng hiểu vậy, bèn giương hai mắt đỏ ửng hỏi Diệp Quân: “Diệp huynh... có phải huynh xem thường ta không?"
Diệp Quân đưa nhẫn sang cho y, cười nói: “Đừng nghĩ nhiều vậy, ngay cả ta cũng sẽ làm thế thôi”.
Phó Cát khó tin: “Thật sao?"
Diệp Quân gật đầu: “Thật. Kiếm tu cũng không phải thà gãy không cong, tóm lại chuyện lớn thì giữ vững nguyên tắc, chuyện nhỏ thì theo tình hình mà làm, hiểu chứ?"
Phó Cát gật lia lịa: “Ta hiểu rồi”.
Diệp Quân: “Vậy dưỡng thương cho tốt trước đi”.
Rồi kéo Dương Dĩ An rời đi.
Phó Cát nhìn chiếc nhẫn, mỉm cười: “Con sẽ mua một căn nhà thật lớn và mở một tiệm bánh bao lớn nhất Thanh Châu cho mẹ nhé…”
Diệp Quân và Dương Dĩ An bước ra ngoài, đi một hồi thì Dương Dĩ An nghiêng đầu hỏi: “Huynh thật sự sẽ chọn chiếc nhẫn sao?"
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Dương Dĩ An trợn tròn mắt.
Diệp Quân cười cười xoa đầu cô bé: “Thật đấy”.
Dương Dĩ An gật đầu: “Ta tin”.