Thần Võ nói: “Chúng ta vẫn còn phải đi hai nơi nữa”, Nguyên Thị hơi tò mò: “Nơi nào?”
Thần Võ nói: “Hắc Tử Vực, Sở Cung”.
Nguyên Thị lặng thinh.
Tất nhiên ông ta biết hai nơi này, phải biết rằng, đây từng là những nơi có danh tiếng lẫy lừng.
Không lâu sau, Thần Võ dẫn Thần Tuyết rời đi.
…
Chẳng mấy chốc, Thần Võ dẫn Thần Tuyết đến Hắc Tử Vực.
Thần Võ nhìn đống đổ nát ở đằng xa, sau đó nói: “Lúc đầu Diệp Quân đi ra từ trong đó à?”
Thần Tuyết gật đầu: “Đúng thế”.
Thần Võ nhíu chặt mày.
Phải biết rằng, cho dù là ông ta cũng sẽ không dễ đi vào Hắc Tử Vực đó.
Nơi này là địa bàn của Đế chủ Hắc Tử.
Hôm nay đến đây dĩ nhiên là để lôi kéo đám người Đế chủ Hắc Tử, ông ta rất có lòng tin vì ông ta biết Đế chủ Hắc Tử trước mặt không thể từ chối được cuốn ghi chép đó.
Thần Võ dẫn Thần Tuyết đi vào trong Hắc Tử Vực, vừa bước vào, một khí tức bí ẩn lập tức bao vây hai người.
Thần Võ chắp tay lại: “Ta là Thần Võ, đại diện cho nhà họ Thần đến đây, mong Đế chủ ra gặp mặt”.
Ông ta vừa dứt lời, một người phụ nữ mặc đồ đen xuất hiện trước mặt họ.
Vẻ mặt Thần Võ trở nên nghiêm trọng.
Người phụ nữ trước mặt này là Nhược Mệnh – Đế chủ Hắc Tử.
Nhược Mệnh nhìn Thần Võ trước mặt, mặt không cảm xúc: “Có việc à?”
Thần Võ nói: “Bọn ta đến mời Đế chủ bắt tay cùng nhau giết Diệp Quân”.
Giết Diệp Quân!
Nhược Mệnh sửng sốt, đó là đệ đệ mà cô ấy vừa nhận.
Nhược Mệnh chớp mắt: “Ý ông là sao?”
Thần Võ trầm giọng nói: “Người này có ghi chép của Thần Nhất trong tay, cuốn ghi chép đó có phương pháp đột phá tám phần thần tính, giết được Diệp Quân thì nhà họ Thần sẵn lòng chia sẻ nó với cô”.
Chia sẻ cuốn sổ ghi chép.
Nhược Mệnh nhìn Thần Võ trước mặt, không nói gì, nhưng trong lòng đã có sát khí.
Phải biết rằng, lúc đầu cô ấy nói muốn có cuốn ghi chép, thanh niên đó đã không hề do dự đưa ghi chép cho cô ấy.
Nhược Mệnh không ra tay mà nói: “Chia sẻ cuốn sổ ghi chép ư?”
Thần Võ gật đầu: “Đúng thế, chỉ cần cô đồng ý giúp đỡ, sau khi thành công, nhà họ Thần ta sẽ chia sẻ cuốn ghi chép đó với cô”.
Nhược Mệnh thầm cười nhạo, nhưng sắc mặt không đổi: “Thật sao?”
Thấy Nhược Mệnh nói thế, Thần Võ vội nói: “Đương nhiên, nhà họ Thần ta xin thề”.
Nhược Mệnh khẽ gật đầu: “Ta đồng ý”.
Thần Võ sửng sốt, sau đó thầm vui mừng: “Thật à?”
Nhược Mệnh bình tĩnh nói: “Sao thế, ông nghĩ ta gạt ông à?”
Thần Võ vội nói: “Dĩ nhiên không phải…”
Nhược Mệnh khẽ gật đầu: “Lúc hành động thì báo với ta, đến lúc đó ta sẽ giúp”.