Hách Liên Kỳ gật đầu: "Bọn ta biết, bọn ta cũng đang điều tra Sáng Thế Đạo Điện. Trước mắt bọn ta nắm được rất ít thông tin, bọn ta chỉ biết vị Sáng Thế Đế Thần kia có vô số tín đồ. Hiện tại rất nhiều tín đồ đang trên đường tới vực Cửu Châu, nhưng người tới là những ai, thực lực ra sao bọn ta không hề biết."
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Nếu tu vi vẫn còn hắn sẽ không biết thế nào là sợ. Có kiếm ý trật tự cộng thêm kiếm Thanh Huyên, tuy không thể nói là vô địch nhưng chỉ cần không gặp phải cường giả cao cấp như Phạm Chiêu Đế thì hắn hoàn toàn có thể tung hoành ngang dọc.
Nhưng bây giờ hắn đã mất hết tu vi, chỉ còn Tháp gia.
Tháp gia lại chỉ có thể chống đỡ.
Mặc dù mỗi tháng hắn có thể khôi phục tu vi một lần nhưng vốn dĩ đấy là một chuyện rất vớ vẩn vì nó chỉ có thể duy trì trong một giờ, hơn nữa thời gian có thể sẽ ngắn hơn. Dù sao vì chuyện của ông nội trước đây mà hình như cô cô vẫn tức giận, ai mà biết đặc quyền mỗi tháng khôi phục tu vi một lần này có thể dùng được hay không!
Tỷ tỷ!
Trời đất bao la trước mắt chỉ có thể dựa vào tỷ tỷ!
Diệp Quân nhìn Hách Liên Kỳ, trầm giọng nói: "Kỳ cô nương có thể vào tháp tìm người được không?"
Hách Liên Kỳ lắc đầu: "Không được." Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Đúng lúc này, dường như Hách Liên Kỳ ý thực được gì đó. Cô ta đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, Diệp Quân cũng bước tới cạnh cô ta. Dưới lối vào quán rượu có một người đàn ông trung niên đang từ từ bước lại đây. Ông ta bước tới dưới quán rượu rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: "Nghe theo mệnh lệnh của Đế Thần, giết Diệp Quân."
"Thử xem!"
Lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang khắp trời đất.
Diệp Quân nhìn về phía người vừa lên tiếng, người đó chính là Hách Liên Phu. Hách Liên Phu ngồi ở một quán nhỏ cách quán rượu không xa, tay ông ta cầm ly rượu, vẻ mặt bình tĩnh. Lúc thấy gã đàn ông trung niên, ông ta nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn.
Gã đàn ông đứng trước quán rượu chậm rãi quay người nhìn về phía Hách Liên Phu, cười khẽ: "Một con kiến hôi nho nhỏ mà cũng dám nói năng ngông cuồng”.
Vừa nói gã vừa nhảy lên phía trước một bước.
Cú nhảy này khiến thời không và thời gian ở chỗ gã và Hách Liên Phu trở nên mờ ảo.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Hách Liên Kỳ đứng trên quán rượu bỗng trở nên nghiêm trọng. Lẽ nào vị trước mắt lại là cường giả cảnh giới Đạo Đế.
Một người tùy tiện đến thôi nhưng đã là cảnh giới Đạo Đế ư?
Vẻ mặt của Hách Liên Kỳ càng lúc càng nghiêm trọng, cô ta bỗng nhận ra dường như cả nhà họ Hách Liên đã đánh giá thấp Sáng Thế Đạo Điện rồi.
Hách Liên Kỳ quay đầu nhìn Diệp Quân, nếu họ đã đánh giá thấp Sáng Thế Đạo Điện một cách nghiêm trọng đồng thời đánh giá cao thế lực đứng sau Diệp công tử thì điều này đối với nhà họ Hách Liên mà nói thực sự là một tai họa lớn.
Cơ mà đời người sống không hối hận, bây giờ điều nhà họ Hách Liên phải làm là chống đỡ tới cuối cùng!
Không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm đến triệt để.
Giờ phút này Diệp Quân cũng hơi bất ngờ. Trước đây Đa Nguyên Đạo Đế từng bảo ông ta cũng chỉ là một tên giữ cửa ở Sáng Thế Đạo Điện, lúc ấy hắn không lo xa nên cũng chỉ tưởng đấy là một câu nói đùa. Bây giờ nhìn lại xem ra Đa Nguyên Đạo Đế không hề nói đùa.
Sáng Thế Đạo Điện này không hề đơn giản!
Phía dưới, trên đường phố, Hách Liên Phu và gã đàn ông trung niên kia đã trở nên mờ ảo. Bấy giờ hai người họ đã không ở trong thời không thời gian đấy nữa, bản thể của họ đã xuất hiện ở một thời không hư vô nào đó. Nhưng chẳng bao lâu sau cơ thể hai người dần dần ngưng tụ lại.
Ầm!
Cơ thể gã đàn ông trung niên kia bắt đầu run lên kịch liệt, gã lùi lại mấy bước. Ngay sau đó sắc mặt gã trở nên tái nhợt. Gã đàn ông trung niên nhìn về phía Hách Liên Phu, mắt gã nhiều thêm vài phần chăm chú.
Hách Liên Phu nhìn gã đàn ông trung niên: "Cút." Ầm!
Tiếng ầm như sấm vang lên, trời đất chấn động.
Thế mà gã đàn ông trung niên lại cười, gã quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: "Ngươi nghĩ rằng nhà họ Hách Liên của ngươi có thể bảo vệ được người sao?"