Nói chuyện với ông lão mới biết được tường Biên Hoang đã tồn tại từ thời đại thượng cổ, cách nay đã vài trăm triệu năm rồi…
Vài trăm triệu năm!
Diệp Quân lắc đầu mỉm cười, nếu là ở hệ Ngân Hà chắc chắn là một chuyện khó có thể tưởng tượng, vì toàn bộ nền văn minh lịch sử loài người chỉ tồn tại được bốn năm ngàn năm.
Nhưng nếu ở các vũ trụ khác, thật ra mấy trăm triệu năm cũng không phải là rất dài, dù sao tuổi thọ của người tu luyện cũng khá dài, có cường giả đỉnh cấp sống đến mấy trăm triệu năm cũng không phải là chuyện rất khó.
Còn tác dụng tồn tại của tường Biên Hoang là gì, ông ta biết cũng không nhiều, chỉ nói có thể là một bên khác của tường phòng vệ.
Một lúc sau, ba người đã đến sa mạc Tử Vong đó, muốn đến được tường Biên Hoang trước tiên phải vượt qua sa mạc Tử Vong này.
Sau khi đi vào sa mạc Tử Vong, ông lão đi đầu bỗng trở nên đề phòng mọi thứ, tay trái đặt lên thanh lưỡi liềm trên thắt lưng.
Ba người cũng đi nhanh hơn.
Phạn Thiện bên cạnh Diệp Quân nhìn xung quanh: “Ta nói ngươi nghe nơi này có loại côn trùng lớn, gọi là Sa Trùng, có thể ăn sạch một người chỉ một phát cắn, ngươi phải đi theo sát ta và ông nội, biết không?”
Diệp Quân nhìn Phạn Thiện, mỉm cười nói: “Cô không sợ sao?”
Phạn Thiên nghiêm túc nói: “Ông nội ta rất lợi hại, cho dù có một trăm con Sa Trùng đến thì ông ấy cũng có thể giết chết chúng chỉ bằng một nhát đao, ông ấy được mệnh danh là Đao Thần, một nhát đao có thể chém đối phương thành đôi”.
Diệp Quân bật cười.
Ông lão nhìn Phạn Thiện, lắc đầu khẽ cười.
Ba người bước đi nhanh hơn, lần này rất suôn sẻ, không gặp Sa Trùng trong truyền thuyết đó.
Sau khi đi qua sa mạc, ba người đến một thảo nguyên, bị giật mình bởi cảnh tượng trước mặt.
Cuối tầm mắt, một bức tường thành cao mấy ngàn trượng, ngang bằng một ngọn núi, đứng sừng sững trước mặt họ như một bức tường trời, vô cùng hùng vĩ.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đây là tường Biên Hoang sao?”
Ông lão nhìn bức tường, gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân khẽ nói: “Hùng vĩ quá”.
Phạn Thiện bỗng nói: “Ông nội nghe nói bên kia bức tường có mấy vị Thiên Thú hung dữ, là thật sao?”
Ông lão nhìn Phạn Thiện, mỉm cười nói: “Ai biết chứ? Ông nội chưa từng đến đó”.
Phạn Thiện cười nói: “Vậy chúng ta có thể lên đó xem thử không?”
Ông lão lắc đầu: “Thôi”.
Nói rồi ông ta đi sang một bên.
Diệp Quân và Phạn Thiện đi theo.
Hôm nay họ đến để hái một loại quả đặc biệt, gọi là quả Linh Dị, loại quả này có mùi vị rất ngon và rất được ưa chuộng trong thị trấn, đây cũng là nguồn thu nhập chính của hai ông cháu, đến một lần có thể sống được mấy tháng.
Nhưng vì sa mạc Tử Vong nên người trong thị trấn không muốn mạo hiểm.
Phạn Thiện bỗng nói: “Ông nội, chúng ta vừa đến chưa được mấy ngày, sao lại đến nữa? Tiền chúng ta kiếm được còn có thể sử dụng được khá lâu”.
Ông lão nói: “Có thêm một người nữa”.
Diệp Quân cảm thấy xấu hổ.
Phạn Thiện cười: “Sức ăn của Diệp Quân quả thật rất nhiều, người bình thường thật sự không nuôi nổi hắn”.
Diệp Quân: “…”