Diệp Quân cũng không rời khỏi thần cảnh Thiên Hành mà mượn kiếm Thanh Huyên trở lại hải vực Thiên Hành một lần nữa.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Với thực lực đáng sợ của nền văn minh Thiên Hành, chỉ cần hắn rời khỏi nơi này thì dù hắn có chạy bao xa chắc chắn cũng sẽ bị điều tra ra được.
Mà bây giờ chắc chắn nền văn minh Thiên Hành sẽ không ngờ rằng hắn chưa từng rời khỏi nơi đây.
Diệp Quân đi tới một hòn đảo không biết tên, lúc này dưới sự giúp đỡ của Tháp gia và Nhất Niệm, hắn đã bình thường trở lại, sau khi bảo Tháp gia che giấu hoàn toàn hơi thở của mình, hắn tìm đến một hang núi tự nhiên, sau đó tiến vào trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn cạnh bờ biển, hắn lấy một ít tinh thể Vĩnh Hằng ra ăn vào, đôi mắt khép hờ, quanh người tản ra khí thế mạnh mẽ.
Chữa thương!
Trong trận chiến với nền văn minh Thiên Hành trước đó, hắn cũng đã bị thương nặng, đặc biệt là việc liên tục thi triển ô vuông thời không thật sự mất quá nhiều sức lực, khiến thần hồn của hắn bị thương nặng.
Cũng may có kiếm Thanh Huyên trấn áp bảo vệ thần hồn, nếu không thần hồn của hắn hoàn toàn không thể chịu được việc hắn sử dụng ô vuông thời không nhiều lần như thế.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Diệp Quân chậm rãi mở mắt, lúc này vết thương của hắn đã gần như hồi phục, hắn di chuyển tới bên cạnh Nhất Niệm, lúc này Nhất Niệm cũng đang chữa thương.
Nhìn Nhất Niệm chỉ còn lại linh hồn, ánh mắt Diệp Quân thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
Cũng may lúc trước hắn xuất quan sớm, nếu không Nhất Niệm đã chết trong tay những cao thủ của nền văn minh Thiên Hành kia rồi.
Nền văn minh Thiên Hành!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hắn liên tục nhớ lại trận chiến sau khi hoàn toàn phong ma.
Sau khi hoàn toàn phong ma, thực lực mọi mặt của hắn đều được nâng cao rất nhiều, mà hiện tại hắn đang muốn nhớ lại và tổng kết.
Chiêu kiếm mạnh nhất của hắn bây giờ chính là Nhất Giới Tuế Nguyệt kết hợp với ô vuông thời không, thanh kiếm chứa đựng ô vuông thời không chém đi cũng có thể chứa đựng Nhất Giới Tuế Nguyệt, hai chiêu thức kết hợp với nhau, cộng với kiếm Thanh Huyên và sức mạnh huyết mạch, hắn có thể dễ dàng chém đi hơn trăm triệu năm tuổi thọ của đối phương. Nếu tiến vào trạng thái hoàn toàn phong ma, uy lực đó còn có thể tăng thêm mấy lần nữa!
Một kiếm chém bay tuổi thọ mấy trăm triệu năm!
Không thể không nói, sau khi học Nhất Niệm cách thao túng thời không, uy lực chiêu kiếm Nhất Giới Tuế Nguyệt này của hắn đã được tăng lên rất nhiều, bây giờ dù là cao thủ cảnh giới Diệt Đạo cũng không đỡ nổi một kiếm của hắn.
Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là mất quá nhiều sức, hắn không thể cũng không dám liên tục sử dụng kiếm kỹ này trong một khoảng thời gian ngắn, vì liên tục thi triển dù có thể giết đối thủ thì chắc chắn hắn cũng sẽ toi đời.
Dù thế nào thì lần này thực lực tổng thể của hắn cũng đã nâng cao rất nhiều.
Nhưng hắn biết như thế vẫn chưa đủ.
Trong lần cuối cùng giao thủ với Thượng Thần Thiên Vân, hắn biết nếu không vì Thượng Thần Thiên Vân nương tay thì hắn và Nhất Niệm hoàn toàn không thể rời đi được.
Mà trong nền văn minh Thiên Hành còn có cao thủ mạnh hơn cả Thượng Thần Thiên Vân.
Lúc này, Nhất Niệm chợt mở mắt ra.
Diệp Quân thôi suy nghĩ nhìn về phía Nhất Niệm, hắn đi tới ngồi xổm trước mặt cô ta, dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?”
Nhất Niệm nhẹ nhàng lắc đầu: “Đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, chỉ cần xây dựng lại cơ thể thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy muội xây dựng lại cơ thể trước đi”.
Nhất Niệm đột nhiên nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi, nếu ta không dẫn huynh đến nền văn minh Thiên Hành thì đã không xảy ra những chuyện này”.
Diệp Quân nắm lấy tay Nhất Niệm, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không liên quan đến muội”.
Nhất Niệm không nói gì, nhưng nét mặt rất u ám.
Diệp Quân dịu dàng nói: “Bây giờ cứ khôi phục cơ thể trước đã, tạm thời đừng suy nghĩ đến những chuyện khác”.
Nhất Niệm trầm giọng nói: “Lúc trước khi chúng ta đi, sư phụ nói Thượng Thần Thiên Huyên và quan chấp hành đứng đầu đang trên đường trở về. Với thực lực của huynh bây giờ nếu gặp phải cao thủ bình thường thì dù không chống lại được vẫn có thể chạy trốn, nhưng nếu gặp phải bọn họ…”