Ai ra tay, người đấy chết!
Lời này vừa dứt, hiện trường đột nhiên náo động lên.
Ngao man!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của mọi người có mặt, nhưng đáng ngạc nhiên là không có ai đứng ra tra hỏi hay khiêu khích mà ngược lại, vẻ mặt của mọi người có mặt đều trở nên ngưng trọn và sợ hãi, còn có tò mò.
Những người có thể đến đây đều là những thiên tài hàng đầu của các nền văn minh khác nhau, cho dù là thực lực hay trí tuệ, họ đều phải vượt qua ải.
Theo họ thấy, người đàn ông mặc áo choàng đen trước mặt không chỉ được vị thần tối cao công nhận mà còn có thể giữ bình tĩnh khi đối mặt với rất nhiều cường giả của các nền văn minh quyền lực, coi tất cả cường giả như thể chẳng là gì cả. Đây không phải là người bình thường, hoặc là thực lực bản thân mạnh vô địch, hoặc là thực lực gia đình mạnh vô địch.
Ai bước ra lúc này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Diệp Quân dẫn theo mấy người đi về phía xa, trên người hắn không có khí thế ngạo mạn, ngược lại rất nho nhã, giống như một thư sinh vậy, không cảm nhận được chút sắc bén nào. Tuy nhiên chính vì vậy, những người ở hiện trường càng ngày càng sợ hãi, không dám ra tay.
Sắc mặt của các cường giả Nam tộc lúc này đều vô cùng khó coi, bọn họ đương nhiên nhận ra Diệp Quân không hề đơn giản, ai cũng có thể không ra tay, nhưng bọn họ không thể không ra tay, vì nếu cứ để đám người Diệp Quân đi như thế này thì Nam tộc bọn họ chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi.
Hơn nữa, bọn họ biết rất rõ, mọi người xung quanh sẽ không dễ dàng từ bỏ thần khí tối cao, chỉ cần có người dẫn đầu, những người này nhất định sẽ xông lên!
Đương nhiên, điều kiện là phải ngăn cản được đợt công kích thứ nhất của Diệp Quân, hắn không phải đã nói, ai ra tay sẽ chết sao?
Chỉ cần có người ra tay nhưng không chết, mọi người có mặt tại hiện trường sẽ không còn chút dè chừng nào nữa, mọi người sẽ xông vào xé xác hắn thành từng mảnh.
Tất nhiên, có một câu hỏi, ai sẽ đi trước?
Nam Thiệu quay lại nhìn một thanh niên trong tộc ở bên cạnh, vẻ mặt của thanh niên đó thay đổi ngay lập tức khi thấy Nam Thiệu nhìn mình.
Chết tiệt!
Ngươi bảo ta lên?
Lăng Lịch bị một câu nói của người đó mà bị áp chế quỳ ở đó, thực lực của ta còn yếu hơn anh ta, ngươi bảo ta lên?
Nam Thiệu nhìn chằm chằm thanh niên, thanh niên quả quyết lắc đầu. Mặc dù như vậy sẽ đắc tội Nam Thiệu, nhưng như vậy vẫn tốt hơn là mất mạng.
Hơn nữa ngươi đã muốn ta đi chết, tại sao ta phải lấy lòng ngươi?
Nhìn thấy thanh niên lắc đầu, Nam Thiệu không hề tức giận, quay đầu nhìn Thác Cổ Lâm cách đó không xa: "Lâm huynh, có người mạo danh Thác Cổ tộc của huynh để hành sự, việc này lẽ nào huynh không quản sao?”
Thác Cổ Lâm bình tĩnh nói: "Nam Thiệu, đừng giở trò đó, không ai là kẻ ngốc cả."
Nam Thiệu hỏi: "Cùng lên chứ?"
Thác Cổ Lâm nhìn người dẫn đầu Diệp Quân ở xa, trầm ngâm một lát rồi nói: "Người này đang giả vờ yếu đuối, chúng ta không phải đối thủ của hắn."
Lúc đầu ông ta không hiểu thực lực của Diệp Quân, vì vậy ông ta có chút khinh thườn, nhưng khi nhìn thấy một câu nói của Diệp Quân khiến cho Lăng Lịch bị trấn áp quỳ xuống, cộng với sự khuất phục của thần khí tối cao, ông ta liền ý thức được người này nhất định là không phải người bình thường, nhất là khi người này đối mặt với hai thiên tài Bản Vô Tông và Khổ Môn, hắn vẫn không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, không hề sợ hãi, ông ta liền hiểu rằng, người đàn ông này không những thực lực bản thân không đơn giản, mà thế lực đằng sau e là cũng không hề đơn giản!
Mặc dù các thiên tài thế hệ trẻ của mấy nền văn minh tối cao, ông ta đều biết, và phần lớn đều quen biết, nhưng thiên tài của hai nền văn minh tối cao mà ông ta không biết một chút nào, đó là Tiên Bảo Các và Quan Huyên Vực.
Nghĩ tới đây, thần sắc Thác Cổ Lâm đột nhiên trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Nếu ngộ nhỡ...
Ông ta không dám nghĩ xa hơn, nhưng ông ta đã quyết định không thể nhúng tay vào chuyện này, phải kịp thời ngăn chặn tổn thất.
Con người đôi khi có thể ngu ngốc, nhưng không thể ngu ngốc mãi mãi.
Thác Cổ Lâm nhìn Nam Thiệu với vẻ mặt âm trầm cách đó không xa, ông ta biết đối phương nhất định không muốn nhượng bộ, vì vậy ông ta nhắc nhở: "Nam Thiệu huynh, vừa rồi hắn không hề giết Lăng Lịch, mà chỉ trấn áp anh ta, điều này có nghĩa là hắn không có ý muốn trở thành kẻ thù của Nam tộc các huynh, chỉ là đưa ra một lời cảnh cáo, nhưng nếu huynh lại ra tay, vậy thì là muốn kéo cả Nam tộc huynh xuống nước rồi.”
Nam Thiệu im lặng, ông ta đương nhiên biết nếu mình lại ra tay, có nghĩa là hai bên sẽ đánh nhau đến chết mới thôi.
Thần khí tối cao.... Mặt mũi...
Sắc mặt Nam Thiệu có vẻ bất an.
Lúc này, Lăng Lịch vẫn đang quỳ trên mặt đất đột nhiên run giọng nói: "Đại ca... bỏ đi."
Nam Thiệu nhìn Lăng Lịch, Lăng Lịch vội vàng nói: "Đánh không lại, đánh không lại...”
Anh ta vẫn luôn chống cự lại sức mạnh đại đạo đó, nhưng không có tác dụng gì... Nếu Nam Thiệu ra tay, anh ta không biết kết cục sẽ như thế nào, nhưng anh ta biết người chết đầu tiên là anh ta...
Mẹ kiếp!
Hay là đầu hàng đi!
Tính mạng quan trọng.
Nam Thiệu nhìn chằm chằm Diệp Quân, do dự một lát, cuối cùng lựa chọn không ra tay.
Mà những người đang quan sát xung quanh thấy hai gia tộc thần Linh siêu cấp không dám ra tay, đương nhiên cũng lần lượt không dám ra tay.
Thánh khí tối cao mặc dù rất hấp dẫn nhưng vẫn không quan trọng bằng tính mạng.
Nhìn thấy xung quanh không có ai ra tay, Thác Cổ Nguyên và những người bên cạnh Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm, nhưng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng cười khúc khích: "Ai ra tay, người đấy chết? Khẩu khí cũng lớn đấy.
Π
Mọi người nghe xong liền lần lượt quay đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy cách đó hàng trăm trượng, một người đàn ông đang chậm rãi đi đến, người đàn ông mặc áo bào màu tím, dáng vẻ rất cao quý.
Khi ông ta bước đến, mọi người trên hiện trường lập tức kêu lên: "Văn minh Thần Đạo...
Văn minh Thần Đạo!