Từ xa, Diệp Quân nhìn thấy một người cô gái mặc áo đỏ, trông như một ngọn lửa đang rực cháy.
Mà lúc này, cô gái áo đỏ kia cũng đang nhìn hắn, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên quay đầu lại nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, khi nhìn thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cô gái lại ngẩn ra, sau đó hai mắt lập tức sáng lên như tuyết.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi khó hiểu khi thấy cô gái kia đang nhìn mình, đang định nói chuyện thì ngay sau đó, cô gái đã lẳng lặng đi đến trước mặt hai người họ.
Mắt cô gái sáng ngờ nhìn chằm chằm vào Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, như thể mình đã phát hiện ra một bảo vật gì quý hiếm vậy.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân cau mày lại, hắn đột nhiên nắm lấy tay Đệ Nhất Tĩnh Chiêu rồi hơi hơi mỉm cười với cô gái.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mà lúc này cô gái quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cô gái liếc mắt nhìn Diệp Quân một cái rồi cười nói: "Đạo Trật Tự, hử? Hai đạo thiện ác cũng thú vị đấy, không ngờ lại gặp được người thành lập đạo thống Trật Tự ở đây. Nếu cho bọn họ biết ở đây xuất hiện một người như vậy, chậc chậc vậy thì ngươi toi rồi."
Diệp Quân cười nói: "Cô nương là ai?"
Cô gái cắn một miếng trái cây rồi nói: “Ngươi không cần biết ta là ai, ta đến đây vì thuyền Bỉ Ngạn, nó ở trong tay ngươi đúng không?"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng."
Cô gái vươn thẳng tay ra.
Diệp Quân nhìn cô gái nhưng không nói gì.
Cô gái cười nói: “Ta biết, dù ngươi không có tu vi nhưng trong người lại có một thanh kiếm Đại Đế, hơn nữa lại là một thanh kiếm thành lập đạo thống Trật Tự, vượt xa các cường giả bình thường. Ý của ta là, nếu ngươi cho rằng thanh kiếm này có thể uy hiếp ta được, thì ngươi có thể thử xem."
Diệp Quân trầm ngâm nhìn cô gái trước mặt, nhưng Tiểu Hồn trong cơ thể hắn đã sẵn sàng xuất kiếm bất cứ lúc nào.
Cô gái tiếp tục ăn trái cây, cười như không cười.
Đột nhiên bầu không khí giữa sân trở nên hơi căng thẳng.
Bỗng lúc này giọng Chu Chu vang lên trong đầu Diệp Quân: "Diệp ca ca, cô gái này quá mạnh mẽ, chỉ có chủ nhân và cô cô váy trắng của ngươi mới có thể đánh thắng cô ta được thôi."
Vừa nói, cô gái đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Thấy Chu Chu, cô gái đứng lên: "Cô ta để ngươi ở đây thật à?"
Chu Chu nói: "Ngươi biết chủ nhân của ta à?"
Cô gái gật đầu: "Không chỉ biết mà còn rất quen nữa."
Chu Chu vội nói: "Vậy ngươi có bây giờ cô ấy ở đâu không."
Cô gái nói: "Tất nhiên."
Chu Chu im lặng một lúc rồi quay đầu lại nhìn Diệp Quân: "Diệp ca ca!"
Diệp Quân cười nói: "Ta tôn trọng quyết định của ngươi."
“Cô ta không có sự lựa chọn."
Bỗng cô gái cười nói: "Ngươi cũng không có sự lựa chọn, ta phải dẫn cô bé đi, đừng nói là vũ trụ này mà cả Cựu Thổ cũng không có ai cản được."
Diệp Quân nhìn cô gái, cô gái lại hung hăng cắn một miếng trái cây, sau đó cười nói: "Ta biết ngươi không phục, nhưng tốt nhất ngươi nên kiềm chế lại một chút, ta đây cũng không có cái lý gì để nói ngươi, không phục thì ta cứ giết ngươi, chỉ đơn giản vậy thôi."
Diệp Quân cũng không hề tức giận mà chỉ cười nói: "Cô nương đến từ Cựu Thổ thì vũ trụ Thập Hoang với cô nương mà nói, cũng giống như một đại phú hào vào thôn, cô nương, cô thấy đại phú hào này đi vào thôn khoe khoang sự giàu có của mình, là chuyện rất vinh quang sao?”
"Ha ha!"
Cô gái đột nhiên cười lên: "Thế mà ngươi lại không thẹn quá thành giận, cũng có chút thông minh đấy, không hổ là người có thể thành lập ra đạo thống Trật Tự, không giống người ngu ngốc."
Nói xong, cô gái thu thuyền lại, sau đó đi tới bên cạnh Diệp Quân, nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Quân: "Tiểu Kiếm Tu, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu, hôm nay ta và ngươi bình tĩnh nói chuyện ở đây như thế sẽ là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời ngươi, ha ha".
Vừa nói, cô gái vừa nhếch miệng cười liếc nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, sau đó hóa thành một mảnh cầu vồng rồi biến mất ở tinh hà.