Đối mặt với trường thương sắc bén này, Diệp Quân cũng không lùi bước, hắn kích hoạt ba loại huyết mạch trên người. Trong tích tắc, một tượng thần huyết mạch ngưng tụ sau lưng hắn, nhưng lần này đã khác, tượng thần huyết mạch sau lưng hắn cầm kiếm Thanh Huyên.
Khi tượng thần huyết mạch chém xuống một nhát, thương mang rực lửa vạn năm vỡ tan tành, sức mạnh cường đại khiến Đóa Nhan liên tục lùi lại cả mấy vạn trượng.
Diệp Quân gầm lên một tiếng, tượng thần huyết mạch sau lưng lại chém xuống một nhát nữa. Khi kiếm này chém xuống, đất trời bị xé ra một cái lỗ lớn cả vạn trượng.
Đối mặt với một kiếm đáng sợ này, Đóa Nhan không lùi mà tiến, cơ thể run lên, hóa thành thương mang lửa rồi bay vút lên trời.
Lấy cứng đối cứng!
Đùng đoàng!
Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, thương mang nổ tung, bắn ra như pháo hoa. Nhưng chính lúc này, phía sau Diệp Quân có một luồng khí kỳ dị quét tới, khi Diệp Quân quay người lại thì một hàn mang đã chém mạnh lên tượng thần huyết mạch của hắn.
Đó là đao mang!
Rầm!
Tượng thần huyết mạch nghiêng ngả, sau đó bắt đầu nứt ra, gần như cùng lúc đó trên đỉnh đầu tượng thần huyết mạch có một cây kiếm lửa rơi xuống, cuối cùng đâm thẳng vào đầu tượng thần huyết mạch của hắn.
Bùm!
Tượng thần huyết mạch không chịu nổi sức mạnh này nên vỡ tan ngay, nhưng nó không tiêu tan mà biến thành vô số huyết khí bay vào cơ thể Diệp Quân. Lúc này hai bên trái phải của Diệp Quân có một người phụ nữ tay cầm trường đao và một người phụ nữ cầm trường kiếm, hai người này có dung mạo tương tự như Đóa Nhan.
Người bảo vệ không chỉ có một người mà ba người, đó là Đóa Nhan, Đóa Linh, Đóa Kỳ.
Ba người tạo thành một hình tam giác, bao vây Diệp Quân.
Không chỉ vậy, xung quanh còn có rất nhiều luồng khí mạnh mẽ tuôn trào.
Cường giả của nền văn minh Thiên Hành ngày càng đông, hơn nữa còn là những người mạnh hơn.
Cách đó không xa, Diệp Quân chợt từ từ nhắm mắt lại, quanh người hắn, huyết khí không ngừng trào dâng. Sát ý và địch ý quanh thân hắn đã mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc đầu, nhưng hắn vẫn không áp chế.
Bởi vì hắn vẫn chưa hoàn toàn phong ma, không thể hoàn toàn đạt thần tính viên mãn. Ngay lúc này, Đóa Nhan cầm đầu bỗng nhiên lên tiếng: “Giết”.
Ngay khi giọng nói vừa dứt, cô ta hóa thành thương mang biến mất tại chỗ, gần như cùng lúc đó, Đóa Linh và Đóa Kỳ cũng đồng thời biến mất tại chỗ.
Bọn họ sinh ra trên cùng một cây mây, tâm linh tương thông, hơn nữa lại đều là đệ tử của Thượng Thần Thiên Huyên, vì thế khi bọn họ phối hợp với nhau, sức chiến đấu hơn hẳn đại đa số những cường giả cùng cấp.
Cho dù Diệp Quân có kiếm Thanh Huyên thì bọn họ cũng không mảy may sợ hãi. Lúc này Diệp Quân mở mắt ra, hắn yên lặng vung kiếm lên.
Giờ phút này, thời không như tờ giấy bị thiêu cháy, nhanh chóng hóa thành tro bụi.
Mà con ngươi của ba quan bảo vệ cũng co rụt, bởi vì bọn họ phát hiện sức mạnh của mình đã lặng lẽ biến mất, điều đáng sợ nhất là tuổi thọ của bọn họ đã mất đi ít nhất là ba mươi triệu năm.
Ba mươi triệu năm!
Nhưng Diệp Quân không dừng lại, tiếp tục vung thêm ba nhát kiếm nữa.
Tuổi thọ của ba người lại mất đi chín mươi triệu năm!
Mặc dù nền văn minh Thiên Hành là nền văn minh cấp sáu, tuổi thọ dài hơn nhiều so với nền văn minh thông thường, nhưng bọn họ cũng không tới mức bất tử.
Ba nhát kiếm của Diệp Quân chém mất chín mươi triệu năm tuổi thọ của ba cô gái, cho dù thực lực của họ có mạnh, tuổi thọ cũng rất nhiều thì trong lòng cũng không khỏi sợ hãi. Bọn họ liên tục lùi lại, tránh xa khu vực Diệp Quân đang đứng.
Nhưng lúc này, thời không nơi Diệp Quân đứng đã hoàn toàn cạn kiệt, trở thành thời không hư vô.
Ba kiếm!
Gần một trăm triệu năm tuổi thọ!
Sau khi nhóm Đóa Nhan lùi lại cả mấy chục vạn trượng, bọn họ nhìn Diệp Quân từ xa, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng. Bọn họ cũng từng giao đấu với cường giả của nền văn minh vũ trụ khác, nhưng phải nói rằng rất ít cường giả nào có thể uy hiếp được họ. Bởi vì nền văn minh áp chế, thực lực áp chế nên những sức mạnh võ đạo của nền văn minh bình thường và thần vật của họ chẳng thể tạo thành uy hiếp đối với họ.
Nhưng lúc này, Diệp Quân lại khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.