Thật ra hắn ta cũng không muốn xảy ra xung đột trực tiếp với Diệp Quân, hắn ta chỉ muốn tìm một cái cớ để đám người Diệp Quân trở thành kẻ thù chung của tất cả mọi người mà thôi!
Vì không chỉ một mình Lục Kha hắn ta không phục, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không phục!
Dựa vào cái gì mà Nam Châu được xếp ở hàng hai?
Thế nên, hắn ta quyết định đứng ra, khiến mọi người cùng phẫn nộ với Nam Châu!
Thế nhưng hắn ta không ngờ Diệp Quân lại chơi chiêu này!
Thế này thì làm khó hắn ta rồi!
Trong đại điện, tất cả mọi người đều đang nhìn hắn ta!
Không phục?
Thì đấu tay đôi đi!
Chuyện quá là đơn giản!
Lạc Chiêu Kỳ nhìn Diệp Quân, ánh mắt mang theo một chút tò mò. Vốn dĩ Nam Châu không có tư cách đến tham dự đại hội chào mừng này, nhưng cô ta đột nhiên nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, nhất định phải mời Nam Châu, hơn nữa còn sắp xếp họ ngồi ở hàng hai!
Vì thế cô ta rất hiếu kỳ về đám người Diệp Quân.
Hơn nữa, lúc này lại thấy Diệp Quân thẳng thắn như vậy, cô ta bất giác tò mò hơn nữa.
Bây giờ, dưới ánh nhìn của mọi người, Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt Lục Kha: "Không phải ngươi không phục à? Đấu tay đôi đi! Nếu ngươi thấy chưa đủ kích thích thì chúng ta có thể lên đài sinh tử, một trận chiến định sống chết!"
Lên đài sinh tử!
Tất cả mọi người nhìn Diệp Quân, họ đều thấy hơi chấn động?
Chơi lớn vậy sao?
Sắc mặt Lục Kha vô cùng khó coi.
Diệp Quân càng kiêu ngạo, hắn ta càng thấy bất an.
Nhưng lúc này hắn ta đang ở tình cảnh cưỡi hổ khó xuống!
Nếu không nhận lời thì sau này biết giấu mặt mũi đi đâu?
Nếu như nhận lời, chắc chắn đối phương có con át chủ bài, nếu không sẽ không dám hống hách như vậy!
Làm sao bây giờ?
Lục Kha ngẩng đầu nhìn Lạc Chiêu Kỳ ở trên sân khấu, lúc này, chỉ có chủ tịch học viên của thư viện Quan Huyên mới có thể đứng ra ngăn cản được thôi!
Lạc Chiêu Kỳ cười nói: "Lục Kha, nếu ngươi đồng ý thì thư viện Quan Huyên có thể cung cấp địa điểm miễn phí cho các ngươi!"
Nghe vậy, sắc mặt Lục Kha lại càng khó coi.
Mọi người trong đại điện đều đang nhìn Lục Kha!
Tuy rằng bọn họ cũng không phục, nhưng bọn họ không nói ra.
Một lát sau, Lục Kha bỗng cười nói: "Là ta đã lỗ mãng rồi! Nghĩ lại, nếu thư viện đã sắp xếp như vậy thì đương nhiên là có lý của thư viện rồi..."
Nói rồi, hắn ta nhìn Diệp Quân, ôm quyền nói: "Xin lỗi nhé, ta không có ác ý gì đâu, mong Diệp huynh thứ lỗi!"
Nghe vậy, mọi người trong điện nhìn Lục Kha, không hề châm biếm, ngược lại, họ chỉ thấy tán thưởng!
Co được giãn được!