Giọng nói bí ẩn vang lên: “Mặc kệ bà ta, bà ta đang hăm dọa ngươi đấy!”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Mẹ kiếp! Không có lấy một kẻ là người tốt!”
Phía xa, trong mắt An Vương lóe lên vẻ nghi hoặc, việc có thể cứu được Ngao Thiên Thiên và Diệp Quân nói lên rằng người ra tay có thể phá được pháp tắc của Chân thế giới.
Không phải người của vũ trụ này không ai làm được, nhưng số người làm được rất ít.
Còn có ông lớn khác!
Sắc mặt An Vương trầm xuống, bà ta nhìn Diệp Quân phía xa, người bên phe tên khốn này nhiều thật.
Phía xa, Diệp Quân từ từ mở to hai mắt, lúc này, hắn có cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Mấy người Tịch Huyền bên cạnh cũng hết sức lo lắng.
Trạng thái của Diệp Quân ban nãy thực sự quá đáng sợ.
An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân trước mặt: “Cảm thấy thế nào?”
Diệp Quân không trả lời, hắn quay đầu nhìn xung quanh một lượt, lúc không nhìn thấy Ngao Thiên Thiên, hắn đột nhiên ngẩn ra.
An Nam Tịnh vội vàng nói: “Tạm thời cô ấy không sao đâu, được Tiểu Tháp thu vào bên trong tháp rồi”.
Tạm thời không sao!
Diệp Quân lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thay vào đó là sự bất lực!
Khoảnh khắc này, hắn hiểu ra một chuyện, rất nhiều lúc cho dù bạn liều hết tất cả thì cũng chẳng thấm vào đâu.
Đời người là thế!
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía hai Thần Đế phía xa, hắn biết nếu như hắn không trở nên mạnh hơn thì sau này những chuyện tương tự như vậy sẽ còn xảy ra, hơn nữa có thể còn nghiêm trọng hơn.
Thực lực!
Diệp Quân từ từ nhắm hai mắt lại.
Ở trong loạn thế, mạng người không đáng tiền!
Không có thực lực mạnh chỉ có thể để mặc cho người ta chém giết.
Nhìn Diệp Quân trước mắt, trong mắt An Nam Tịnh lóe lên vẻ phức tạp, cậu thanh niên này phải chịu đựng áp lực mà ở độ tuổi như cậu ấy không nên chịu đựng.
Nghĩ tới đây, An Nam Tịnh thầm thở dài.
Ba đời nhà họ Dương đều không dễ dàng gì.
Cuộc đời của Kiếm Chủ Thanh Sam có thể nói là khổ sở nhất, bước đi trên con đường đầy máu, đặc biệt tới cuối cùng còn gặp phải một nhân vật khủng bố không bình thường như Thiên Mệnh.
Kiếm Chủ Nhân Gian nửa đầu cuộc đời cũng thảm tới độ không nỡ nhìn.
Ông ấy đã triệt để bị nuôi dưỡng bên ngoài!
Còn cậu thanh niên trước mắt vừa nhận tổ tông đã bị cả Chân thế giới nhắm tới. Không chỉ như vậy, cậu ta còn phải gánh trách nhiệm bảo vệ cả vũ trụ Quan Huyên.
An Nam Tịnh khẽ vỗ lên vai Diệp Quân, rồi nói: “Yên tâm, bọn ta sẽ không để người khác ỷ lớn ức hiếp ngươi!”
Nói xong, bà ấy quay người nhìn An Vương phía xa, thấy An Nam Tịnh nhìn mình, mí mắt An Vương chợt giật, đột nhiên lùi ra sau lưng hai Thần Đế.
Đối diện với Võ Thần này, bà ta cũng rất kiêng dè.
Quá giỏi đánh đấm!
Như bà ấy đã nói, mười Thần Đế tới e rằng cũng không đủ cho bà ấy đánh!